Chuyện tình tự kể:
Kỷ niệm không như chiếc lá
vàng bay...
TTO - Người ta thường bảo tuổi học trò là
thời gian đẹp nhất. Tôi không biết điều đó có đúng, chỉ biết rằng
tuổi học trò hạnh phúc của tôi gắn với em, người bạn ngồi cùng bàn
ba năm trung học.
Tôi với em đều là người ít
nói, đều là con út trong nhà, và đều thích thơ Xuân Quỳnh. Kỷ niệm
của tôi và em là những câu chuyện vui nho nhỏ mỗi ngày đi học, là
một tấm vé số mua chung mà chẳng bao giờ dò, là đầy ắp những bài
thơ của Xuân Quỳnh tôi chép lại trong cuốn sổ tay của em.
Những ngày cuối cấp với bao
nhiêu bộn bề sách vở, thi cử cũng là lúc tôi nhận ra rằng tình cảm
tôi dành cho em không phải là tình cảm dành cho một người bạn ngồi
cùng bàn nữa. Bạn bè có lẽ cũng nhận ra điều đó nhưng em đã bỏ qua
tất cả những lời xì xào của bạn bè để tiếp tục làm một người bạn
của tôi.
Tôi thật sự muốn biết những
cảm nghĩ của em về tình cảm tôi dành cho em. Nhưng điều duy nhất
tôi có thể làm lúc đó là im lặng và cầu mong cho em thi đậu đại
học bởi tôi không muốn xáo trộn cuộc sống của một tâm hồn vốn nhạy
cảm như em.
Rồi cái ngày đó cũng đến,
tôi và em đều đậu đại học. Ngày tôi từ bỏ tình bạn quý giá nhất
của mình để hy vọng có thể nhận lại một tình yêu từ em cũng chính
là ngày tôi gặp em lần cuối. Em đã từ chối tình cảm của tôi với lý
do rằng lúc nào tôi cũng là một người bạn tốt nhất của em, một
người bạn mà em thương nhất trong quãng đời đi học. Em đã ra đi và
sống ở một thành phố khác cùng gia đình.
Khi tất cả đã qua, tôi mới
nhận ra rằng tôi yêu em như thế nào. Có người nói rằng Mối tình
đầu là một chút ngu ngơ và nhiều dại khờ, điều đó rất đúng với
tôi. Tôi không sao hiểu nổi nhưng chắc rằng sẽ có người hiểu cho
tôi, phải không em?
Từ khi em đi, không một
người con gái nào có thể thay thế được em. Tôi không làm sao quên
được hình bóng em Hãy cho tôi một cơ hội nữa được không em? Dù
muộn màng, hãy cho tôi trở về với thuở ấy một lần nữa. Tại sao
chúng ta lại tự làm khổ mình mãi như vậy... Tôi nhớ có lần em đã
nói với tôi em rất thích một câu trong bài hát nào đó Hãy cố yêu
người mà sống, lâu rồi đời mình cũng qua.
Vâng, tôi đã cố, cố để quên
em, để khoảng trống trong tôi được lấp, nhưng không thể không
thể Kỷ niệm không thể là chiếc lá vàng bay như em vẫn thường
nói, ít ra là đối với tôi.
HOÀI TÍM