Nhật ký những nụ cười
Ngày, tháng, năm
Hôm nay, nó dẫn bà đi siêu thị! Vì đây là lần đầu bà đi nên
cái gì cũng lạ, bà hết chỉ trỏ, lại vào xem! Ðến lúc về, không
hiểu vì sao nó lại hứng chí bảo bà hãy đi cầu thang cuốn cho
biết! Chiều nó, bà bước xuống! Ấy, bà chới với vì sợ cái cầu
thang sẽ cuốn chân mình vào, cùng lúc đó, những tiếng cười
chợt bật lên đầy cố ý! Nó nhìn bà ngượng ngùng, rồi quay lại,
ba cô gái trẻ đang nhìn bà, mà chẳng phải, họ đang chăm chú
chỉ trỏ vào cái dáng đứng luýnh quýnh, đầy vụng về của bà và
cười... Thấy nó, họ chợt im bặt, đứng yên! Bà vẫn yên lặng,
nhưng nó chợt thấy ân hận và buồn lạ..
Ngày, tháng, năm
Lớp hóa thầy D. bao giờ cũng như vậy, đông nghẹt! Cả một căn
phòng lớn chợt trở nên quá nhỏ bé, chật chội với hơn 200 con
người! Thầy vào, lại một bài giảng, cùng những bài tập mới...
Tối nay, sau khi giảng xong bài mới, thầy chợt dừng lại, lôi
một tờ giấy mà trước kia đã phát cho tụi nó ghi tên và trường
vào, đọc tên từng người một. Châu Gia Kiệt, cả phòng học
chợt rộ lên những tiếng cười thật sảng khoái. Thầy đập bàn,
vẫn cười. Im lặng!, thầy quát lên nhưng dường như cũng chẳng
có kết quả gì... Mọi người cười cứ như thể đây là lần đầu tiên
họ được cười thật sự, mặc cho thầy đang khổ sở tìm mọi cách để
giữ trật tự ! Nó nhìn quanh, chợt hỏi, một cái tên đáng cười
đến thế sao?
Ngày, tháng, năm
Trời giữa trưa nóng nực, nhưng cái nhiệt độ ngoài trời chẳng
là gì so với bầu không khí trong trung tâm luyện thi, chuông
hết giờ đã điểm... 5 phút... rồi 10 phút, thầy vẫn say sưa
giảng nốt phần bài còn lại. Bỗng một nam sinh đứng lên, đi qua
mặt thầy. 5 phút sau, khi đã kết thúc bài giảng, thầy giữ cả
lớp lại bảo: Các em nếu không muốn học thì đừng đến cái lớp
học này, còn nếu đã đến, thì phải học hành cho đàng hoàng,
đừng như em kia..., rồi thầy dịu giọng, mà có lẽ em ấy có
giờ học suất sau!. Chợt từ cuối lớp một tiếng nói vọng lên,
không quá to nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy: "Làm gì mà
có giờ học sau, chẳng qua nó thấy ổng giảng hăng quá nên về ấy
mà! Mà cũng hết giờ rồi, sợ gì.... Và dường như để hưởng ứng,
một vài tiếng cười khúc khích vang lên! Thầy im lặng, vội quay
mặt lên bảng..
Ngày, tháng, năm
Hôm nay thao dượt văn nghệ! Cái trường vốn như một nhà tù
đương đại của thế kỉ XX chợt bừng sáng với những dàn đèn ,những
bộ trang phục đủ màu sắc! Cả lũ học sinh nhốn nháo, chờ đợi!
Cuối cùng, BGK cũng tuyên bố bắt đầu buổi diễn! À, nhỏ T, nhỏ
T kìa tụi bây ơi!, cả hội trường chợt xôn xao hẳn lên khi T -
cây đơn ca nổi tiếng của trường xuất hiện cùng chiếc váy trắng
dài! Bài hát vừa kết thúc cũng là lúc hàng chục người chạy lên!
Và cứ thế sân khấu của trường đầy những người là người trong
năm phút! Sợ chết chương trình, T. vội vã bước vào cánh gà,
chợt, oạch, T. vướng chân ngã ngay trên sân khấu! Cả hội
trường như vỡ ra bởi tiếng cười! T. im lặng đứng dậy, bước
nhanh! Nó chợt sững người khi nhận ra một giọt nước mắt nào
vừa rơi...
Ngày, tháng, năm
Rầm , rầm,cái xóm nhỏ vốn tĩnh lặng bỗng trở nên thật ồn ào
với tiếng la hét, cổ vũ, tiếng bóng va vào cửa sắt! Có lẽ lại
là một trận thư hùng mới của lũ trẻ xóm bên đây! Này, mấy đứa
đừng chơi ở đây nữa, trưa nào cũng thế, ồn ào quá!, bác T. la
lớn. Ngay lập tức: Cái ông già nhiều chuyện, tụi này chơi ở
đây chứ có phải trong nhà ông đâu mà lớn tiếng thế?, câu nói
cùng những tiếng cười vang lên như đáp trả lại. Bác T. đành
lắc đầu, quay đi...
Ngày, tháng, năm
... .. ...
Và như thế , quyển nhật kí cứ dày lên! Không hiểu sao mỗi lần
đọc, nó chợt nhớ đến lời thằng bạn thân: Mày đừng có quá khắt
khe thế, khi nào cười được thì hãy cứ cười thật sảng khoái vào,
mày cứ nhăn nhó thế thì có ngày trở thành bà cụ non mất!.
Chẳng lẽ nó lại là người quá khắt khe sao? Nó không biết! Chỉ
đơn giản, nó không muốn nụ cười của mình lại làm tổn thương
người khác, thế thôi. |