Lớp 12C1
của Đoan nổi tiếng nhất khối và in đậm trong tim thầy cô nhờ tài
quậy siêu đẳng của gần bốn mươi mái đầu xanh... rêu. Nhất là vào
những buổi sinh hoạt hoặc nghỉ tiết đột xuất. Bởi vậy mà chả trách
năm ngoái, lớp Đoan bị đổi cô chủ nhiệm tới hai lần. Cô Trinh dịu
dàng, yểu điệu như chiếc lá thu mơ đã "gút bai" lớp Đoan không một
tiếng tạ từ. Đến cô Mai, có lẽ nhờ cầm tinh "chúa tể sơn lâm" và
có thừa kinh nghiệm "thống trị" nên mới thống lĩnh được bầy "sa
tăng" lớp Đoan nửa năm còn lại!...
Nhưng chuyện đó đã xưa lắc tí
tè. Vì đó là chuyện của năm ngoái... Còn năm nay? "Que sera sere?"
Vì vậy Đoan luôn cầu mong cho bầy yêu tinh của lớp Đoan thấy được
giá trị của việc học, hay ít ra cũng "biết điều". Không học thì
để cho thiên hạ học! Bởi năm nay là năm cuối cùng được ngồi "vắt
chân chữ ngũ" trên ghế nhà trường, còn được làm kẻ đứng thứ ba sau
quỷ và ma, và quan trọng nhất là năm nay lớp Đoan sẽ phải vác lều
chõng lên đường "lai kinh ứng thí"... đại học.
Điều cầu mong của Đoan thực tế
và ngọt ngào như viên kẹo thơm trong miệng và Đoan cũng biết chỉ
có thời gian mới trả lời đúng chóc mọi việc, mọi ước mơ của mỗi
con người.
Tháng chín, mùa thu, bao cánh
bướm trắng thướt tha lại lũ lượt bay về cổng trường vôi cũ. Những
cái đầu húi cua kiểu Lam Trường, đầu đinh, đầu "năm năm" của Đan
Trường, đầu tém tóc của các đấng "mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh
bao" cũng rục rịch vai ba lô, tai thọc túi quần ì xèo đến lớp.
Đầu năm, chuyện học hành của
lớp Đoan yên bình trôi qua từng ngày như những tờ lịch nhẹ nhàng
rơi.
Có lẽ dân quậy còn "án binh bất
động" hay "tịt ngòi" hết rồi cũng nên!
- Ơn trời! - Lớp trưởng Vân Anh
mỉm cười tinh nghịch. - Im ru bà rù! Coi bộ y hệt như "những con
chim ẩn mình chờ chết"... Cầu trời cho những con ma quậy bị "liệt
mồm", hết "ngứa ngáy tay chân" cho đến ngày tất cả đều ngâm câu
"Sĩ tử lên đường vai đeo lọ!..."
Phen này quỷ đã chịu tu. Dân
"gạo cội" mừng thầm. Những con sâu không còn làm rầu nồi canh nữa.
Chim chóc ca vang đón chào bình
minh tươi sáng của lớp 12C1!
Ban cán sự lớp vui mừng hí hửng
trong lòng. Đó là các tay có thành tích học tập cừ khôi, luôn giựt
giải quán quân từ trên đếm xuống. Đứng đầu ban chỉ huy lớp là "lớp
chằn" Vân Anh. Hai quân sư "quạt máy" của Vân Anh là phó học tập
Nguyệt Quê và phó văn thể Hương Trầm. Cả ba đều "mỗi người mỗi vẻ
mười phân vẹn... bù".
Mọi người chịu học, ban cán sự
lớp khoái tỉ tỉ. Còn Đoan - Đoan cũng mừng hết lớn!
Đoan chỉ là một phần tử nhỏ xíu
xíu của lớp, một "phó thường dân Nam Bộ" như bao nhiêu phó thường
dân nằm trong hộ khẩu 12C1. Nhưng kể từ ngày cái khiếu viết văn
chương thơ phú "trời cho" của Đoan bị thiên hạ phát hiện, Lê Nguyễn
Thục Đoan đã bị chúng bạn công kênh lên ghế cán sự văn của lớp.
"Ác đạn" thay! Thế là nghiễm nhiên Đoan cũng có chân trong thành
phần ban "hương chức hội tề" của lớp.
Khổ thay Đoan lại hiền khô mới
chết! Chức vụ đó lâu ngày Đoan đã tự giác quên lãng luôn cho thêm
ỘphẻỢ thấm thân. Trong lớp, ai hoạt động gì kệ ai. Đoan chỉ lo học.
Đoan ít thích tham gia tranh luận hoặc có ý kiến, ý cò chi hết.
Đoan hiền queo, tính tình đơn giản, hay giúp đỡ bạn bè nên người
thương Đoan rất nhiều. Còn kẻ ghét Đoan, bảo đảm kiếm đỏ mắt hỏng
có một tên!
Niềm vui "thái bình thịnh trị"
chưa đậu ở trong tim người bao lâu thì đùng một cái, cô Dung lớp
Đoan bỗng được lệnh thuyên chuyển về quê của cô mãi tận Đơn Dương.
Tin cô Dung chuyển về quê bỗng
trở thành đề tài "giật gân" của lớp. Những cái mồm nhiều chuyện
bắt đầu bép xép và những cánh tay "siêu quậy" cũng được dịp khuấy
động không khí yên ổn trong lớp lâu nay. Dân lý sự bắt đầu tán hươu
tán vượn. Những bộ trí não chỉ thông minh về những chuyện tầm phào
cũng bắt đầu hoạt động. Nhưng rất ít người thắc mắc vì sao cô không
chuyển đi từ đầu năm học, ngoại trừ, lớp phó học tập Hương Trầm,
con nhỏ "nhang thơm" đã vén mái tóc đen mượt xõa ngang vai của Vân
Anh thì thào vào tai người ta câu gì đó.
Vân Anh khẽ nhếch môi cười làm
cho một lúm đồng tiền độc nhất trên má trái của nó lõm xuống trông
thật dễ ưa.
- Ừ há! Tao cũng nghĩ như mi.
Hỏng chừng giấy tờ thuyên chuyển của cô bị trục trặc vì lý do kỹ
thuật gì đó... nên bị chậm đó mà!
Ở bàn trên con Nguyệt Quế cũng
bị ngứa miệng lây:
- Ê, theo tin của đài khí tượng
thủy văn năm nay lũ về sớm. Dám cô sợ lũ "càn" về thành phố Bác
nên cô dông về miền cao tránh lũ sớm đó tụi mày!
Vân Anh che miệng cười khúc khích.
Hương Trầm liếc xéo Nguyệt Quế:
- Đúng là "sư tỉ" của chú Cuội
cung trăng!
Lớp bắt đầu náo nhiệt y như phiên
"chợ tình" ở miệt Sapa. Trống đổi giờ đánh thùng thùng có hơn năm
phút rồi mà cô Vân dạy Sử cũng chưa thấy vào. Ở dãy bàn thứ tư,
tiếng Hạnh "xù" ré lên "mở hàng" cho cuộc bàn luận tào lao.
- Sao bữa nay cô Vân đi trễ quá
ta?
- Tao biết "lý vo" cô Vân đi
"chễ" dzồi! - Nhỏ Tuyết lùn vo vảnh bằng cái giọng sai chính tả
khủng khiếp.
Bên dãy bàn của dân mày râu có
giọng nói "trịch thượng" của một cái mồm cất lên:
- Ai biết đâu à? Nói thử nghe
chơi!
Tuyết "lùn" đứng nhóng lên. Bởi
nó có chiều cao rất khiêm nhưng, ngó về phía dãy bàn phát ra câu
nói vừa rồi. Mớ tóc ngắn không ra ngắn, dài không ra dài của model
đờ mi được nó buộc túm lại bằng một sợi dây thun trông giống như
cái đuôi của mấy chú gà con mới mọc lông đuôi. Khi Tuyết lùn đứng
lên phô cái "đuôi gà", một số giọng cười bắt đầu ré lên, trước bé
sau to dần rồi lan ra cả lớp. Thì ra không biết tay tổ nữ nhi nào
chơi khăm đã gắn vào cái đuôi gà con ấy một mảnh giấy "kiss me,
please!" tổ bố.
Tội nghiệp Tuyết "lùn" vẫn vô
tư, không hề biết cái mảnh giấy tai quái kia đang "hiện diện" trên
mái tóc đuôi gà của mình. Nó lại càng không biết tại sao khi nó
nhóng lên tìm cái tên ma đầu nói năng trịch thượng kia thì nó lại
bị "pháo kích" bằng mồm dữ vậy?
Phát hiện nguyên nhân của tràng
cười là trò chơi độc đáo trên đầu Tuyết, Vân Anh ra hiệu cho Đoan
kéo nhỏ Tuyết ngồi xuống rồi nhanh tay rút ngay cái que kem có dán
mảnh giấy ghi hàng chữ độc địa trên đầu nó xuống.
Nhờ khéo tay, Đoan rút được cây
trâm trên cái đuôi gà xước của nhỏ Tuyết xuống êm ru. Vân Anh chận
một tay lên ngực thở phào.
- Hú hồn!
Không khéo sẽ có một màn đại
chiến bằng mồm rất kịch liệt, bởi Tuyết "lùn" tuy nhỏ con nhất lớp
nhưng nó lại là đứa rộng miệng nhất và ít khi nào nó tha cho bất
cứ một tên húi cua hay áo dài nào lỡ đụng nhầm nó. Bởi rứa mấy tay
trai tráng trong lớp Đoan mới gán thêm cho Tuyết "lùn" một "hỗn
danh" nghe rất ư đã đã là Tuyết "lồi mà lún"!
Hồi mới nghe biệt danh thứ hai
của Tuyết, Đoan không hiểu mô tê chi ráo. Đến lúc được con Hương
Trầm giải thích tỉ mỉ rằng "lồi mà lún" nói ngược lại có nghĩa là
"lùn mà lối". Lúc đó Đoan mới bật ngửa. Mới hay mấy ông sa tăng
lớp Đoan "trắng trợn" chưa từng thấy trên đi.
Tuyết "lùn" ngồi xuống ghế. Bụng
nó vẫn còn tức ấm ách chuyện không dưng bị làm "bia cười" cho thiên
hạ. Rồi tự nhiên con nhỏ Đoan kéo nó xuống. Nó nghĩ hình như có
chuyện quanh co gì chi đây mà mọi người cố tình "diếm" nó. Nó cố
gắng lắm mới nuốt nổi cục giận to đùng xuống cái dạ dày trống trơn
và tự an ủi mình bằng câu "quân tử trả thù mười năm cũng chưa muộn".
Nó lầm bầm:
- Được rồi! Hãy đợi tao! Ta không
bỏ qua cái sự dzô dziên của chúng bây đâu!
Giải quyết xong cái món Tuyết
"lùn", Vân Anh thấy yên bụng một chút. Nhưng tiếng cười vẫn còn
hi hi, hích hích ở một vài nơi. Vân Anh bước lên bục ổn định lớp.
- Các bạn ơi, trật tự đi! Tôi
xuống văn phòng xong lên liền. Nếu thật sự cô Vân nghỉ thì mình
sẽ bàn việc tiễn cô Dung.
- Hoan hô! Chí lý! Chí lý!
- Đi nhanh lên đi! Đi chậm là
tụi này quậy à!
Đó là tín hiệu của "chiến tranh
bùng nổ". Thằng Tín "điệu" xóm nhà lá cũng là tác giả của câu nói
trịch thượng chọc sùng Tuyết "lùn", đã phát quả pháo đầu tiên.
Vân Anh bay xuống văn phòng không
tới năm phút đã về tới lớp thở phào hổn hển. Mặt cô xanh lè vì chạy.
Vân Anh lau mồ hôi trán bằng chiếc khăn tay trắng bong có thêu hai
mẫu tự V.A trên góc khăn. Nó cười thật tươi. Cái lúm đồng tiền một
bên má lại lõm xuống xinh đáo để. Vân Anh thông báo:
- Bây giờ chúng ta có thể bàn
về việc tiễn cô Dung. Nhưng phải nhớ là cần giữ trật tự nếu không
sẽ bị "hốt" hết về văn phòng.
Hạnh "xù" hăng hái đứng lên.
Nó được gọi là xù vì mái tóc loăn xoăn bùng ra như một đống bùi
nhùi làm cho cái đầu của nó thù lù quá khổ.
- Lớp trưởng ơi, bạn có hỏi văn
phòng vì sao cô Dung xin chuyển đi không?
- Dễ ẹt vậy mà cũng hỏi. - Quang
"quậy" khề khà.
- Vậy tại sao cô chuyển đi? Bộ
cô "ớn" tụi mình rồi hả? - Tiếng Quý "rùa" cất lên.
- Không ớn cũng không chán gì
ráo! Đơn giản là cô đi "chống lầy". - Quang "quậy" khoa tay.
Tín "điệu" oang oang:
- Hay quá hé! Bộ mày là "má chồng"
cô sao mà biết rành vậy?
Có tiếng cười hí hí bên phía
con gái:
- "Ba chồng" chứ sao "má chồng"
được! Chắc nó mới bị phẫu thuật thay đổi giới tính rồi quá!
- Một không! - Thằng Phát mập
có cái miệng túm rụm, móm xọm, không thấy môi trên, mặt nó trẹt
lét như cái mày ốc nên được gán cho cái biệt danh là "ốc mày" vừa
giở giọng trọng tài.
Một giọng ca éo éo cất lên cùng
với tiếng gõ bàn làm nhịp trống của nhóm Quang "quậy" và Quy "rùa":
- "Em đi lấy chồng, về nơi xứ
xa, tí tì ti, tí tì tà..."
Vân Anh vỗ bàn độp độp. Bầy quỷ
sứ cũng giả nai, vỗ bàn, đập ghế, la hét ỏm tỏi.
Đoan bịt hai tai lại, chịu hết
nổi vì cái âm thanh hỗn tạp như một cái chợ "chồm hổm" ở một khu
lao động bởi bọn chúng quá hưng phấn trước tin cô chủ nhiệm chuyển
trường.
Dù cô chỉ mới dạy lớp Đoan chưa
đầy một tháng nhưng Đoan cũng cảm thấy một niềm luyến tiếc thoáng
đậu trong tim.
Cô Dung hiền hậu, giảng bài rất
sâu sắc với đôi mắt đen lấp lánh và mái tóc dài đen mượt. Cô đọc
thơ rất hay.
Cô đi, Đoan cũng thấy buồn. Tuy
nhiên tình thầy trò giữa Đoan và cô chỉ mới nhen nhúm. Nên niềm
luyến tiếc về cô với Đoan cũng nhẹ nhàng như những áng mây thu nhè
nhẹ trôi qua bầu trời.
Trên kia Vân Anh đang cố ổn định
lớp bằng một tiếng gõ chát chúa lên mặt bàn.
- Các bạn im đi chứ! Cứ mỗi người
mỗi ồn làm sao bàn được việc chính?
- Thì bạn nói việc chính là việc
gì đi chứ! - Tuyết "lùn" nhắc nhở.
- Đúng đó! - Hương Trầm thúc
giục. - Vào đề lẹ lên đi để tụi nó đâm bang mãi!
Vân Anh dọa:
- Nếu các bạn còn tiếp tục ồn,
tôi đề nghị mời cô giám thị đến ngay.
Nhiều tiếng xì xí nổi lên phản
đối "bạo lực". Nhưng đòn "hù nhát" của Vân Anh coi bộ có "mười thần
công lực" nên dân "qué" có phần bị tê liệt dây thần kinh chút chút.
Chỉ còn nghe vài ba tiếng nhỏ xíu ở cuối lớp.
- "Nhát ma" con người ta hoài.
Biết đã có "ép phê", Vân Anh
lật đật "túm" lấy thời cơ:
- Các bạn ơi, dù lớp mình chỉ
mới học với cô Dung chưa đầy một tháng, nhưng để bày tỏ tình cảm
tri ân của lớp, tôi đề nghị mỗi bạn bỏ ra một ít tiền để làm một
bữa tiệc nhỏ và tặng cô một món quà làm kỷ niệm.
- Một ít tiền là "bi nhiêu"?
- Tui đồng ý! Nhưng phải rẻ rẻ
à nhe! Tui hết tiền rồi đó! Má tui lúc này... thua số đề hoài nên...
hỏng có "tằng" cho tui!
Một số kẻ lại cười rần. Vân Anh
nháy Nguyệt Quế và Hương Trầm giữa lớp.
- Đề nghị hai ngàn đi! - Quy
"rùa" lộp chộp phá bĩnh.
- Hai ngàn là nhiều đó mày! Một
ngàn thôi! Mình làm gì ra tiền? - Tín "điệu" dài mồm nói.
Nguyệt Quế lừ mắt nhìn Tín "điệu".
Cái thằng quỷ có mái tóc lúc nào cũng xịt keo bóng mượt và áo quần
phẳng phiu không có một nếp nhăn. Nó chính là hiện thân của trường
phái "vẹo" của lớp Đoan.
- Chuyện này không phải chuyện
đùa đâu! Nếu bạn không có tiền, tôi có thể tặng bạn phần tiền đó.
Còn có mặt hay không là tùy ý bạn!
Nhiều tiếng vỗ tay, đập bàn lại
vang lên:
- Ô ha! Hoan hô một tâm hồn cao
thượng!
- Ui da! "Muối mặn" chưa em?
- Nhào! Chết dịch thằng Tín "điệu"!
- Bị rồi... "điệu" ơi!
Hương Trầm nhanh chóng chế ngự
ngay đám ồn:
- Đó là tấm lòng của Nguyệt Quế.
Đề nghị chấm dứt chuyện của bạn Tín. Mời Vân Anh bàn tiếp!
Đợi lớp yên, Vân Anh nhướng mày:
- Khi tôi nói, yêu cầu lớp trật
tự lắng nghe và trình bày ý kiến nếu có. Đề nghị không bàn chuyện
ngoài lề để tránh lãng phí thời gian vô ích. - Đảo mắt quan sát
lớp một vòng nhằm dò xét tình hình, Vân Anh tiếp: - Vì cần có một
món quà tặng cô nên tôi đề nghị mỗi bạn góp mười ngàn. Ta sẽ tổ
chức một buổi tiệc nhỏ tiễn cô. Các bạn đồng ý chứ?
Người này dòm người nọ. Kẻ nọ
ngó kẻ kia. Lớp yên lặng chưa từng có. Vân Anh thừa biết đó là chiêu
bất đồng ý của tụi nó. Tuy vậy, vốn kiên nhẫn và với kinh nghiệm
tích lũy từ bao năm làm "đầu tàu", Vân Anh có một biệt tài "điều
khiển từ xa" rất siêu đẳng. Cô nàng dịu dàng lên tiếng:
- Tôi đếm đến ba, cả lớp đưa
tay lên nhé.
Và Vân Anh dõng dạc đếm:
- Một... h... a... i!...
Khi cô nàng sửa soạn khép môi
buông ra tiếng thứ ba thì một cánh tay thụt thò đưa lên hạ xuống.
Một giọng ngập ngừng cất lên:
- Đề nghị chín ngàn đi! Tui bị
em tui "thuổng" hết một ngàn xơi "xu xoa" hạt lựu rồi.
Lập tức một tràng cười nổi lên
loạn xị. Kẻ hiền nhất như Đoan cũng không thể nào ngậm miệng. Nhỏ
Vân Anh, Nguyệt Quế, Hương Trầm cũng tức cười, nhưng sợ bị tụi quỷ
làm lừng, cả ba cố gắng nuốt tiếng cười vào bụng bởi tác giả phát
ngôn kia chính là Tuấn khờ, chàng khờ chính hiệu "con nai vàng ngơ
ngác" của lớp.
Vừa nói xong sự thật "một chăm
phần chăm" đã bị cả lớp cười rần rần, Tuấn khờ đỏ mặt tía tai, không
biết mình đã làm gì quái gở để bị lớp cười dữ vậy. Tuấn thấy quê
hết cỡ! Anh chàng cúi gằm mặt xuống đất ngắm mãi mấy ngón chân vô
tội chứ chẳng biết nói gì hơn cho đỡ quê! Phước đức thay, lớp trưởng
thấy vậy bèn gỡ quê cho Tuấn khờ:
- Bạn Tuấn có bao nhiêu thì góp
bấy nhiêu. Trường hợp này đặc biệt. Còn các bạn đồng ý góp mười
ngàn rồi chứ?
Trừ Tín "điệu", nó còn cay cú
con nhỏ Nguyệt Quế vụ mặc cả ban nãy nên nó ngồi im một đống, mặt
mày chù ụ, không thèm đưa tay. Còn lại cả lớp đều đồng ý.
Vân Anh hỏi nhỏ hai nàng quân
sư:
- Ê, còn chuyện ăn uống và quà
cáp sẽ họp với ban cán sự lớp sau. Ý tụi mày thế nào?
- Bàn luôn với lớp, khỏi mất
công triệu tập buổi họp khác với ban cán sự. - Nguyệt Quế nhăn nhăn.
- Tao thấy mình nên cho lớp bàn
tiếp về thức ăn và quà. Nhưng chủ yếu dựa trên ý kiến chủ đạo của
bọn mình.
Vân Anh cười toe:
- Mày là chúa tể ăn hàng. Ra
thực đơn đi.
Hương Trầm liếm môi:
- Bò tái me và xôi gà. Vừa gọn
vừa ngon lại vừa dễ làm. Uống thì chơi nước ngọt, không đủ "tằng"
thì dứt đá trà!
Vân Anh phục con nhỏ bạn có tâm
hồn ăn uống quá xá cỡ. Nó vớ liền viên phấn ghi cấp tốc lên bảng
hai món ăn chủ lực của buổi tiệc rồi thông báo:
- Hai món này gọn nhẹ và ít tốn
tiền. Hơn nữa chủ yếu là tinh thần buổi tiệc. Do vậy chúng tôi không
thay đổi thực đơn nữa.
Đoan mỉm cười khi bắt gặp ánh
mắt Vân Anh nhìn mình. Cô nàng che tập ngang má, thè lưỡi nhìn Vân
Anh, "quả là miệng lưỡi lớp trưởng"!
Sau đó Vân Anh chuyển sang đề
tài chọn quà tặng cô. Thôi thì mỗi người một ý. Kẻ muốn tặng cô
hoa. Người thích tặng quà. Lớp lại nháo nhào về vấn đề hoa và quà.
- Tặng hoa mau tàn, cô dễ cho
vào sọt rác và sẽ chóng quên lớp cho coi!
- Đúng đó! Bài dân ca Hái Hoa
có câu "Hoa nào héo thì hái bỏ đi".
- Chứ để làm chi ứ ư... hoa tàn
- Tuyết "lùn" hát ong óng tỉnh bơ.
- Đúng rồi đó! Đừng tặng hoa
cho cô! Hoa tượng trưng cho con gái. Hoa là chúa phản bội nên trời
sớm cho hoa tàn! - Phát bô bô cái miệng.
- Hay! Hay! Hoan hô! Vậy thì
tặng cô quà!
- Tặng quà gì hay hay đó nghe!
Tặng quà dỏm cô cũng hỏng có thèm... dòm đâu!
- Lớp trưỏng ơi, tặng cô một
cái kẹp tóc đi! Tui thấy tóc cô dài mà cô... hỏng có kẹp để xài!
- Đừng tặng kẹp! Bèo lắm lớp
trưởng! Tặng cô một đôi giày cao gót đi!
- Khùng! Ai biết được chân cô
thế nào mà mua giày cho cô mậy!
- Ấy thôi mình mua cho cô cái
cặp hộp và quyển sổ có ghi tên từng người của lớp mình đi.
- Chi vậy? Để cô "chửi" hả? Khỏi
cần ghi tên mày cô cũng nhớ để "gào" lên rồi!
Vân Anh lại đập bàn chát chát
để ổn định lại lớp.
- Làm ơn im lặng giùm! Các bạn
cứ cà rỡn không hà. Bây giờ tôi sẽ mời một bạn mà tôi nghĩ là sẽ
dư sức "tư duy" cho chúng ta một món quà rất ý nghĩa cho cô. - Vân
Anh nhướng mắt về hướng Đoan. - Mời cán sự văn cho ý kiến đi.
Tiếng vỗ tay vang dội.
- Đúng đó! Nói đi cán sự văn!
Giấu nghề hoài!
Không thể ngồi ì được nữa. "Nhỏ
Vân Anh này lợi hại thật!" Đoan nghĩ thầm và chậm rãi đứng lên.
- Ý kiến của tôi như thế này,
các bạn xem có được không nhé!
- "Khanh" cứ nói đi! "Trẫm" rất
thích được nghe ý kiến của "khanh"!
Lại một tràng cười rần. Lại đập
bàn huýt sáo ỏm tỏi.
Nguyệt Quế chống nạnh:
- Có im nghe người ta nói chưa!
Mấy ông mất trật tự quá trời! Nói nhanh đi Đoan!
- Tôi nghĩ mình có thể tặng cô
một bộ áo dài bằng gấm màu mỡ gà. Theo tôi, cô rất thích bài thơ
"Áo Lụa Hà Đông" của Nguyên Sa mà cô thường đọc cho chúng ta nghe.
Qua bài thơ, tôi thấy cô cũng thích áo lụa. Các bạn không thấy cô
đi dạy mặc toàn áo lụa sao? Còn màu mỡ gà tức màu kem rất hợp với
nước da của cô.
Ngừng lại một giây Đoan tiếp:
- Chúng ta tặng áo dài cho cô
là món là vừa tầm tay của chúng ta. Nó vừa đơn giản lại vừa có ý
nghĩa. Cô đi dạy sẽ thường sử dụng đến nó và như thế mà cô có thể
nhớ đến chúng ta luôn.
- Hay! Công nhận lớp trưởng mình
có con mắt nhà nghề dễ sợ khi chọn cán sự văn... ăn nói!
- Hoan hô cán sự văn!
- Cán sự văn thông minh nhất
nhi nữ!
- Đề nghị cán sự văn làm "lớp
chăng" luôn đi! Còn "lớp chăng" dìa vườn đi! Xuất đi!
Phát "ốc mày" phát biểu xong
câu đó xóm nhà lá như bị điện giựt nhảy tửng tửng như khỉ mắc phong.
Chúng nó hò reo, ó ré um trời. Đứa thì vò đầu thằng Phát "ốc mày",
đứa phấn khích hơn thì ôm hun nó "chóc, chóc", bởi hôm nay nó gan
tàn bạo, dám ghẹo nữ hoàng "Elizabert tai to" của bọn nó.
Vân Anh giận run. Nó xách cây
thước bảng trên bàn giáo viên quyết làm Tề thiên một trận. Còn Nguyệt
Quế và Hương Trầm thì chơi chổi lông gà và chổi tàu cau xung trận.
Chiến trường là xóm nhà lá. Bút chì, bút mực, thước kẻ, compa bay
tá lả, chéo chéo như đạn pháo.
Cả lớp bắt đầu náo loạn. Bên
con gái cũng xông vào yểm trợ cho Hai Bà Trưng xuất chinh đánh đuổi
quân Nam Hán một trận tơi bời ống khói!
Bất ngờ thầy Nhi dạy toán nổi
tiếng khó như... ông kẹ đùng đùng xuất hiện trước lớp. Thầy Nhi
nổ liền một tràng súng liên thanh:
- Hay quá hé! Ở không quánh lộn
hả? Già đầu lớn xác rồi mà còn ngu như con nít mới vô lớp sáu. Ai?
Ai là kẻ chủ mưu?
Cái trán hói bóng lưỡng của thầy
y như đường băng rộng thênh thang vắng lặng của một phi trường lúc
máy bay đã "phi" hết. Hai con mắt thồ lộ của thầy mở cực to và đôi
chân mày như hai con sâu.
Lúc đó, Vân Anh mới thấy mình
bậy quá. Cả bầy con gái vì bênh vực lớp trưởng cũng thành bậy luôn!
Đúng là giận quá mất khôn. Vân Anh đau khổ nhìn cây thước bảng trên
tay mình và ngắm cây chổi lông gà, "củ" chổi chà trong tay hai "quân
sư" mà muốn khóc.
- Lớp trưởng đâu? - Thầy hầm
hầm hét tướng.
- ...
Cả lớp im thin thít. Mọi con
mắt đổ dồn về phía Vân Anh mà không ai dám hó hé tiếng nào. Bất
chợt ở đầu bàn hai, bên cửa sổ, Đoan đứng lên "rốp rẻng":
- Thưa thầy... em là... lớp trưởng.
Ba đứa le lưỡi nhìn nhau lo sợ
cho "tín mạng" của Đoan. Bởi nó dám "lấy thân mình lấp lỗ châu mai"
cho Vân Anh. Nó dám qua mặt ông thầy "khó hơn ông trời". Bởi lớp
Đoan không học toán với thầy Nhi nên Đoan tin chắc dễ gì thầy biết
ai là lớp trưởng "thứ thiệt".
- Em là lớp trưởng hả? Em có
bị điếc hôn mà để tụi nó làm giặc, em không nghe à?
- Dạ thưa thầy... cho em xin
lỗi!
Đã lỡ leo lên lưng cọp Đoan bèn
tìm kế đánh lạc hướng thầy Nhi:
- Dạ thưa thầy, không phải lớp
em đánh lộn mà vì... chuột trên trần nhà rớt xuống bốn năm con nên
mấy bạn xúm nhau đập chết đó thầy.
Có vài tiếng cười hí hí nổi lên.
Vân Anh đã tỉnh hồn.
- Dạ đúng rồi đó thầy, tụi em
đập chuột.
Ông thầy vẫn nhướng cặp mắt "ốc
bươu":
- Đập chuột gì mà người thì thước
bảng, kẻ thì chổi lông gà?
Nguyệt Quế xách cây chổi chổi
chà đưa lên:
- Dạ có chuột thiệt đó thầy.
Nó bò lên chân mấy bạn, mấy bạn la làng, tụi em phải chận tứ phía
mới đập chết được bốn con. Em mới quét bỏ vô giỏ rác nè thầy!
Có vài cái đầu cúi xuống cười
hích hích.
Hai con sâu rọm trên trán thầy
đã giãn ra. Thầy thở cái khì làm cả lớp muốn đứng tim.
- Thôi, tha cho đó! Lần sau mà
còn đập chuột ồn ào như vậy nữa tôi sẽ cho các em... ăn hết mấy
con chuột đó!
Lúc này cả lớp mới nhao nhao:
- Dạ, cám ơn thầy!
Vài cái cổ thập thò:
- Thầy ác thiệt!
Khi cái "sân phi trường" đã quay
về lớp, mấy cái miệng lại chí chóe reo lên:
- Đội ơn "cứu tử" của thầy!
- Hoàng a mã "xức giá" hồi cung.
Bỗng thùng, thùng, thùng! Trống
báo giờ giải lao vang lên giải thoát cho bầy khỉ xổng chuồng. Vân
Anh thở phào phóng qua chỗ Thục Đoan, cười tươi như nắng sớm:
- Ê, đi uống đá me cho giải cảm!
Ông thầy làm tao muốn... bịnh luôn! Hổng nhờ mày chắc tụi tao "lãnh
đạn" hết rồi!
Đoan cười nhẹ:
- Tao trổ tài ba xạo mà run gần
chết! Thời may ổng không dạy lớp mình nên hổng biết gì ráo.
Hương Trầm cười hích hích:
- Ổng mà phát hiện ra lớp trưởng
giả chắc chắn bị giũ sổ cả đám!
Nguyệt Quế cặp cổ Thục Đoan:
- Đi mày! Hôm nay Vân Anh sẽ
cảm kích bao mày hai ly đá me, uống đã!
Ba con nhỏ kia cười hì hì:
- Ừ uống đã rồi bị "tào tháo
rượt" cũng đã luôn!
Bốn đứa nắm tay nhau đi về phía
căn tin, lòng hí hởn vì vừa trải qua một cơn "hồn vía lên mây".
Buổi tiệc tiễn cô Dung sau nhiều
lần bàn cãi, rốt cuộc được tổ chức ở vườn nhà ngoại Đoan, thuộc
vùng ngoại ô, cách thành phố không đầy năm cây số.
Không khí nơi đây mát mẻ, thoáng
đãng, thích hợp cho một buổi picnic ngoài trời. Nhất là vô cùng
tiện lợi cho mấy chục cái mồm thuộc cỡ "ống tà la hiện đại."
Khu vườn rộng mênh mông thiên
địa, trồng toàn cây ăn trái tha hồ mà "lũm", mà nhai cho sướng miệng.
Trái cây mùa nào thứ nấy. Ghé đây bất ngờ lúc nào cũng có thứ để
ăn. Đó là hai món dừa và chuối, thứ trái cây "thâm niên" vườn nào
cũng có, bà ngoại trồng để đón khách ghé bất ngờ.
Tiệc tùng mà tổ chức ở đây thì
quả là sành điệu hết ý!
Bọn "khỉ mắc phong" lớp Đoan
tha hồ mà nhảy nhót, la hét bể làng, quậy... đục nước ao cũng chẳng
ai thèm nói! Họa chăng chỉ có lũ bướm ong, chim chóc, cá trong ao,
cây trái, hoa cỏ trong vườn hết hồn một bữa mà thôi!
Bà ngoại lại cưng Đoan nhất.
Bởi ở cái tuổi đời "thất thập cổ lai hi" bà mới có một đứa cháu
ngoại độc nhất. Đoan là cháu ngoại "đít xoang" của bà.
Khi Đoan dắt lũ lâu la gần bốn
chục mạng "dìa" vườn, bà ngoại vui mừng lắm. Bởi hàng ngày, kể cả
quanh năm suốt tháng bà chỉ thấy có lá và cây. Cậu mợ Đoan cũng
bốn ông "tứ quái giao chỉ". Thỉnh thoảng chúng dẫn về rủ nhau đấu
vật ngoài vườn làm cây cối sứt cành đổ lá nên bà không khoái chúng!
Hôm nay đứa cháu cưng bất ngờ
về thăm bà, dù nó có cả bầy bạn phá hơn "quỷ" bà vẫn quét sạch nhà
cửa, vườn tược, cười tươi miệng trầu móm mém, đón cháu thương yêu.
Cô Thùy Dung vừa là "chủ xị"
vừa là khách mời vinh dự của buổi tiệc. Vân Anh không mời thêm thầy
cô nào khác. Vì như thế mọi tình cảm lớp dành cho cô hôm nay sẽ
loãng đi mất.
- Cần phải tạo cho cô cái ấn
tượng về buổi tiệc này! - Vân Anh bảo với Đoan như thế.
Buổi tiệc tiễn đưa cô hôm nay
sẽ đánh dấu một thứ tình thầy trò còn đậm đặc hơn acid sulfuric
nồng nàn như hương hoa dạ lý... Nó sẽ "ngự trị" trong bộ nhớ "siêu
bền" của cô bây giờ và mãi mãi.
Phụ trách món ăn thức uống đã
có các bàn tay hàng ngày chỉ biết cầm viết, bây giờ lại biết cầm...
dao! Bếp trưởng là Nguyệt Quế và Hương Trầm. Một đứa thủ việc nấu.
Đứa kia lo việc nếm. Con Hương Trầm phụ trách việc nếm thức ăn cũng
phải lắm. Vì nó sành đủ các hương vị đặc trưng của mỗi món ăn. Bởi
nó luôn có mặt ở các xe bò bía, gỏi cuốn, khô bò... đủ các thứ trên
đời. Nó xứng danh là cháu chắt một trăm đời của ông tổ "nghề ăn"
Thạch Lam. Và mỗi lần nó nếm thứ gì, nó chơi đầy một "vá" tú hụ!
Trai tráng hôm nay cũng ngoan
hết biết, ông nào ông nấy chặt thùng hết sức bảnh tỏn. Ai nấy có
mặt đầy đủ. "Bị ăn mà lị"! Chứ có phải học đâu mà lo!
Quanh đi ngoảnh lại chỉ thiếu
Tuấn khờ. Nghe đâu anh chàng "tự ái vặt" bởi cái vụ con nhỏ em ranh
ma của Tuấn đã "thuỗn tay trên" của anh trong ống heo hết một ngàn
bạc dứt "xu xoa" mà!
Mọi ngày trong lớp giờ này trống
còn ì đùng, nhặng xị. Hôm nay thức ăn đầy nhóc, lại có cả người
đẹp "tràn trề" tha hồ mà "mọc đuôi tôm".
Phát "ốc mày", Quy "rùa", Tín
"điệu", Quang "quậy" tíu ta tíu tít, lăng xăng rộn rịp trải bốn
chiếc chiếu ngoài vườn dưới những cây bưởi đu đưa quả sai lúc lỉu.
Nhóm khác thì căng bạt, đi đốn dừa nước hoặc hái trái cây làm món
"la sét"... đông vui, náo nhiệt cả một góc vườn. Ai "tâm hơ tâm
hất" dám tưởng nhà ngoại Đoan hôm nay có đám cưới cũng nên.
Cô Dung thấy trong lòng rộn lên
một niềm cảm xúc vô biên. Dù dạy lớp này chưa lâu, nhưng thành tích
của chúng cô đã nghe qua rất nhiều. Tuy nhiên, một tháng trôi qua
cô chưa có dịp kiểm tra thực tế. Có thể bọn chúng còn "chưa xuất
đầu lộ diện". Hay biết đâu chừng chúng nó đã chán cái trò chọc trời
khuấy... lớp, vì ngay chóc năm thi?! Dẫu sao thì cũng may vì cô
chỉ mới nghe đồn đãi, một đồn mười. Và cô cũng chán cái trò làm
"quan tòa" bất đắc dĩ luôn.
Mở màn, lớp trưởng làm một tăng
"hoa lá cành" về ý nghĩa buổi tiệc tiễn cô. Cả lớp đùng đùng vẫy
tay tán thưởng. Cô Dung ý nhị pha trò:
- Cha! Hôm nay cô đi, các em
mừng quá hé?
Tức thì ba mươi chín cái "mỏ"
đủ kích cỡ nhao nhao lên:
- Hổng có đâu cô! Cô đi tụi em
"buồn thấy bà" hà cô!
- Cô đừng nghĩ oan cho tụi em
cô!
- Cô đi, tụi em như... rắn mất
đầu vậy cô.
- Em thương ba em nhất, thương
cô nhì đó cô.
- Đồ quỷ mày! Đồ dịch! Nói với
cô vậy đó hả?
Tiếng cười khúc khích nổi lên
tứ phía bởi câu khôi hài của Tín "điệu".
Cô cũng buồn cười không thèm
rầy rà cái đứa học trò dốt văn nhất lớp vào cái ngày cần cởi mở
tâm tư như thế này. Cô dư sức biết chúng nó xạo, chúng nó mồm mép
với cô. Chứ tình cảm, tình kiết gì với mớ thời gian không hơn một
tháng?! Hơn nữa, học trò lém lỉnh, ranh ma... tuổi đó cô đã trải
qua nên cô Dung đã rành... sáu câu!...
Cô Dung mỉm cười nhìn đám học
trò không thân, không ghét của mình, nói chung chung:
- Nếu cô không lầm, trong lớp
các em ai cũng có máu... quậy hết phải hôn? Ngoại trừ lớp trưởng!
Thằng Quang khoa tay:
- Hổng có đâu cô. Lớp trưởng
cũng... quậy ác lắm cô!
Cô Dung ngó Vân Anh:
- Điều này cô chưa thấy, cô chưa
thể tin lời em Quang được!
Bên con gái nhao nhao, Tuyết
"lùn" hăng nhất:
- Đúng đó cô! Quang "quậy" vua
xạo đó cô!
Thằng Quang ném cho con nhỏ Tuyết
"lùn" một cú liếc mắt rất đa tình. Bởi trong tim nó, nó thầm "để
ý" con nhỏ này đã lâu mà chưa ai hay biết.
- Cô ơi, làm học trò có quậy
mới dzui chứ cô! - Phát "ốc mày" lẻo mép.
- Như cô đi dạy đâu có dzui,
tại vì đâu có quậy được. Hì, hì! - Quy "rùa" cũng chen vào.
- Cô ơi cô, thằng Quang "quậy"
nó có sáng tác một bài thơ "khoái quậy" hay bá cháy nè cô.
Cô mỉm cười thông cảm:
- Vậy sao? Em Quang cũng biết
làm thơ nữa à? Thế thì tốt quá! Đọc lên cho các bạn nghe đi em!
Bị mách lẻo bất ngờ, Quang ta
không tìm được cách đối phó bèn gãi gãi đầu đứng dậy:
- Dạ thưa cô, em xin phép đọc
bài thơ của em. Cầu mong cho cô và cả lớp đừng cười em viết dở!...
- Nó không quên bắn cho thằng Tín "điệu" chết bầm một cú liếc dài...
tám thước.
Nó tằng hắng sửa giọng rồi lặng
thinh.
- Sao vậy? Đọc đi em! Cô và các
bạn không cười bài thơ của em đâu! - Cô Dung dịu dàng nói với nó.
Bình thường nó phá như quỷ. Vậy
mà khi chuẩn bị đọc lên cho mọi người nghe cái "sự nghiệp văn thơ
đầu tay" của mình, nó nghiêm như là chưa hề biết... quậy.
Và nó bắt đầu đọc:
- Đi học có quậy mới dzui
Làm trò không quậy thì... "cùi" quá tay!
Quậy ba, xơi gậy dài dài
Quậy má, má đạp sẽ bay ra đường
Quậy ông, ông chẳng xót thương
Quậy bà, bà đá, vách tường dính vô
Thôi đành vào lớp quậy cô,
Hôm nào không quậy... ô hô... là buồn!
- Dạ hết rồi ạ.
Bài thơ "Khoái quậy" của thằng
Quang vừa tung ra, cả lớp một phen cười ra nước mắt. Con trai, con
gái đều bò lăn trên chiếu mà cười. Nước mắt, nước mũi ràn rụa.
- Má ơi... hay thấy trời luôn!
Những lời bình thơ bất đắc dĩ
của nhiều cái miệng "sính" thơ cứ tuôn ra theo tiếng cười làm chữ
được chữ mất.
- "Bén" còn hơn... Trần Tế Xương.
- Hi, hi! Bài thơ vừa hay vừa
xạo!
- Há hà! Ừa, hay là ở cái chỗ
"xạo" á!
- Mày cười nó chứ mày có làm
được cỡ nó không?
Tín "điệu" phun cái phèo hớp
nước ngọt nó vừa chựt nuốt vì buồn cười.
- Tao làm hay hơn nó nhiều mày.
Cô Dung lắc đầu cười bầy học
trò quá quắt của cô. Thời may cô xin thuyên chuyển về quê sớm vì
lý do gia cảnh. Nếu không, phải có ba đầu, sáu tay mới trị nổi đám
học trò "danh bất hư truyền" này.
Cô Dung nhìn hết từng gương mặt,
phân loại học trò cấp tốc theo trí nhớ của cô. Cô thấy đến gần hai
phần ba lớp thuộc loại khoái đùa. Còn lại là những tay gạo cội thuộc
hàng đáng tin cậy. Ban chỉ huy lớp này cũng khá "cứng cựa" và cô
cảm thấy yên tâm khi dứt áo khoác ra đi để lại một sự nghiệp nặng
nề cho thầy Vĩnh đảm nhận.
- Tốt thôi! Thầy Vĩnh dù gì cũng
là đàn ông, dư sức "khớp mỏ" các tướng trời! - Cô Dung nghĩ ngợi.
Bỗng Quy "rùa" nhiều chuyện:
- Cô ơi, cô đi rồi cô có nhớ
tụi em không cô?
Cô Dung cười thật dễ thương.
Dường như trước mỗi câu nói của cô đều bắt đầu bằng một nụ cười:
- Tất nhiên là cô nhớ các em
rồi.
- Nhớ em không cô? - Tín "điệu"
cưi rất điệu.
- Nhớ mày làm chi? Mày "ẹo" như
con gái thấy mà phát ớn.
- Thôi đi em! Đừng nói bạn như
vậy, em không sợ bạn buồn à?!
Het phan1
Phan: 1
2
3
4
5
|