Hôm
qua, Hương Trầm đưa một số bạn ở lớp vào
thăm Đoan. Lần này có cả Tín "điệu",
Tuyết "lùn" và mấy "ông thần" xóm nhà
lá...
Đoan vui mừng vì Tín đã không còn
nhìn Đoan bằng đôi mắt chất chứa nỗi "u
tình" nữa. Thái độ của Tín cũng trong
sáng hơn, có lẽ nó đã lãng quên chuyện
bức thư tỏ tình của nó gởi cho Đoan hôm
nào. Hay tiến bộ hơn, Tín đã biết trái
tim Đoan không cùng một nhịp điệu với nó
rồi chăng?! Tuyết "lùn" có vẻ hợp với
nó hơn. Đoan nghĩ thế và mong Tín đừng
nghĩ tới Đoan nữa...
Khi bạn bè ra về hết, Đoan lại trở
về với trạng thái cô đơn. Người Đoan
vẫn hằng mong cũng chưa thấy đến thăm
Đoan.
Hôm qua, Vân Anh có nói với Đoan
rằng thầy chủ nhiệm có hỏi thăm Đoan và
chúc Đoan mau bình phục. Thế rồi thôi,
Đoan không nghe Vân Anh nói thêm câu nào
nữa về thầy Vĩnh.
Mẫn đã mang cặp đến bệnh viện cho
Đoan. Tất nhiên Đoan chỉ cần tìm gặp
được điều "bí mật" của mình nằm trong
ấy.
Thấy nó vẫn còn nằm im trong ngăn
cặp. Đoan thở phào nhẹ nhõm.
Mỗi ngày, Đoan lại mang nó ra ngắm
nghía, trò chuyện thầm thì với nó khi
mọi người đã ra về cả. Bây giờ nó đang
bình yên trên ngực Đoan, trong quyển
sách văn học lớp 12 Đoan vẫn dùng làm
gối để nằm.
Đoan tin tưởng khi món quà yêu
thương nằm dưới gối, Đoan sẽ yên tâm
hơn, giấc mơ của Đoan sẽ đẹp hơn và Đoan
sẽ luôn gặp người Đoan yêu mến.
Bây giờ Đoan đâm ra thích ngủ. Có
khi những giấc ngủ trưa làm cho Đoan bớt
đi nỗi cô đơn và đôi khi dắt Đoan đến
gần thầy hơn.
Trưa nay, không có tiết dạy, Vĩnh
quyết định đến bệnh viện thăm Đoan. Mấy
bữa nay, anh đã nghe lớp báo cáo Đoan
nghỉ học vì nằm viện mổ ruột thừa. Vĩnh
cũng muốn đến thăm Đoan ngay với tư cách
là giáo viên chủ nhiệm lớp đến thăm học
trò nằm viện. Hơn nữa Vĩnh cũng rất
"nóng ruột" khi tưởng tượng "bé Nu" của
anh đang bệnh nặng. Nhưng công việc lớp
dồn dập, Vĩnh chưa thể đi thăm Đoan
được. Mấy bữa nay vào lớp, Vĩnh cũng
thấy hơi buồn vì thiếu hẳn đôi mắt to
đen của cô em gái. Vĩnh thầm cầu mong
cho Đoan chóng bình phục để đi học lại.
Bởi vì không bao lâu nữa là đến thi học
kỳ một rồi!
Buổi trưa, bệnh viện êm vắng, Vĩnh
tìm được phòng của Đoan không mấy khó.
Giờ này, trong phòng lặng ngắt. Mọi
người đang nghỉ trưa. Giường của Đoan
nằm bên cửa sổ trong cùng ở hành lang
bên trái. Nơi đây khá mát mẻ vì có một
bóng cây trứng cá to che mát cả một góc
sân.
Vĩnh tiến lại từng bước thật khẽ đến
bên giường Đoan. Giờ này không có ai ở
lại chăm sóc cô bé. Đoan đang say ngủ.
Vĩnh lặng lẽ nhìn gương mặt trắng xanh
trong bình lặng. Mái tóc đen nhánh xõa
trên nền gối trắng. Hai tay cô bé đặt
lên ngực. Đôi môi hơi kém hồng hào hơn
thường ngày hé mở. Anh nhẹ nhàng đặt
gói quà lên bàn. Đoan vẫn vô tư suy
nghĩ không hề hay có người đang đứng bên
cửa sổ chờ Đoan tỉnh dậy.
Vĩnh nhìn nhịp thở phập phồng lên
xuống nơi ngực cô bé và cảm thấy yên
tâm.
Trong trí Vĩnh cảnh Nu bé nhỏ của
anh ngày nào lại vùn vụt trở về. Đôi
mắt u buồn nhìn người anh trai yêu quý
mà không nói nên lời khi biết mình sẽ bỏ
anh để mãi mãi đi xa về cõi vĩnh hằng vì
căn bệnh ung thư máu hiểm nghèo.
Vĩnh lắc đầu thật mạnh cố xua đi
những hình ảnh đau thương đã đọng lại
thành kỷ niệm khó phai mờ về người em
gái yêu thương xấu số.
Thấy Đoan vẫn ngủ say, Vĩnh bỏ ra
sân một lúc rồi lại quay vào. Thấy Vĩnh
chờ lâu cô gái nằm chung phòng định gọi
Đoan dậy. Nhưng Vĩnh ngăn lại để Đoan
ngủ ngon giấc.
Chợt mắt Vĩnh chạm vào quyển sách
Văn học lớp 12 đang nằm ngoan ngoãn bên
gối Đoan.
- "Chà, cô bé siêng đáo để, tiết
kiệm thời gian quá nhỉ!"
Anh cầm quyển sách lên xem để đốt
thì giờ. Tình cờ một vật trong sách rơi
ra. Thì ra đó là một cánh thiệp ép hoa
khô.
Vĩnh ngắm nghía thật kỹ ba đóa hồng
khô, mỉm cười lẩm bẩm
"ba đóa hoa hồng
biểu tượng
của một
lời tỏ
tình!"
Anh nhướng mày thích thú khi tình cờ
khám phá một bí mật
"A ha, cô bé đã
có người
yêu!"
Bỗng Vĩnh tò mò nhìn hàng chữ nhỏ
xíu ghi bên dưới "Về thầy L.P.V
20/11"... Anh giật mình sửng sốt nhìn ba
đóa hồng khô, ngỡ ngàng, trái tim bắt
đầu "loạn nhịp". Bên trong cánh thiệp
còn nắn nót bốn dòng thơ:
"Em giấu trong
sách vở
Một chút
gì hắt
hiu
Nhiều khi
hồn bỡ
ngỡ
Hình như
là... tình
yêu...!"
Vĩnh nghe cơ hồ trời đất chao
nghiêng. Anh không tin vào những điều
mình thấy. Nhưng sự thật vẫn sờ sờ
trước mắt. Anh ngơ ngẩn mấy giây rồi
một cảm giác vui sướng vì được yêu dâng
lên trong lòng Vĩnh như từng đợt sóng
trào...
Vĩnh không biết phải vui hay buồn.
Bởi vì lẽ ra, Vĩnh phải để cho trái tim
anh xúc cảm tự nhiên ở buổi ban đầu gặp
Đoan ngoài cửa lớp. Nhưng anh đã đặt
cương vị một người thầy lên trên tất
cả. Anh đã tự kìm chế tình cảm tự nhiên
chân thật của mình, "lái" nó sang một
chiều hướng khác cao thượng hơn, đạo đức
hơn, mà không có điều chi bắt anh phải
làm như vậy?!
Nếu anh cứ để tình cảm nẩy nở một
cách tự nhiên thì giờ đây Vĩnh sẽ vô
cùng sung sướng khi biết rõ mối tình của
Đoan đối với mình.
Thế mà... ngược ngạo thay!
Vĩnh nhẹ nhàng đặt quyển văn trở lại
chỗ cũ rồi lặng lẽ ra về.
Anh rời bệnh viện bằng một trái tim
xao động, chơi vơi...
Thấm thoát Đoan nghỉ học đã gần một tuần
lễ. Vào lớp, vắng Đoan bộ ba Vân Anh,
Nguyệt Quế, Hương Trầm cũng thấy buồn.
Hồi nãy trong tiết văn của thầy
Vĩnh, Nguyệt Quế quan sát thầy kỹ lắm.
Nó trao đổi tin thời sự với Vân Anh và
Hương Trầm bằng cách thả thư từ bàn trên
xuống bàn dưới rất khéo, rất "sành" mà
thầy Vĩnh cũng không tài nào bắt được.
Nếu biết được nội dung của những tờ "thư
bướm" đó, thầy Vĩnh sẽ "mếu" dài dài là
cái chắc!
Hôm nay Nguyệt Quế cũng thả "thư
bướm" xuống bàn Vân Anh, nội dung như
sau:
- Tụi mày ơi, mấy ngày nay tao để ý
thầy mình coi bộ có phần giảng bài "kém
hay" bằng những ngày có "em" Đoan trong
lớp. Thầy có vẻ buồn buồn như "những lá
thu bay". Ổng giảng bài mà coi bộ "hồn
lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp" quá
chừng!
- Hổng biết thầy có chia động từ "to
love" con Đoan hông nữa! Dòm mặt ổng
sao tao nghi ngờ quá! Con Đoan "hớp
hồn" thầy mình mất rồi! Híc! Híc!
- Ôi! Tội nghiệp thầy mình đã biết
yêu rồi! "Yêu là chết trong lòng một
ít!" đó thầy ui! Ổng rành thơ Xuân Diệu
quá mà sao ổng dám lộn xộn với tình yêu
tụi bây hé?!
- Tụi mày thấy tao "siêu âm" tim ông
Vĩnh "oách" hôn? Còn "điện tâm đồ" cũng
cho biết ổng bị "rối loạn nhịp tim cấp
ba" do vi khuẩn "I Love You" tấn công ào
ạt. Hì! Hì!
"Tờ bướm" nọ quẳng xuống bàn dưới.
Không đầy năm phút sau một "tờ bướm"
khác lập tức được thảy lên bàn trên.
Con Nguyệt Quế chộp nhanh lúc thầy Vĩnh
xoay lưng lên bảng. Tờ bướm của Vân Anh
và Hương Trầm "phúc đáp" thế này:
- Hu hu! Bọn tao "zương" ổng thì ít
mà thương con Đoan thì nhiều. Bởi nó đã
ngu ngơ, dại dột, mới mấy tuổi đầu mà
bày đặt chia động từ đó làm chi cho rắc
rối cuộc đời.
- Ôi! Nhớ ba đóa hồng không gởi của
"ẻm" mà hai tao thấy thương "ẻm". Má
ơi! Nếu ông Vĩnh mà biết được ba đóa
hồng khô đó là của ổng thì ổng sẽ ra
sao?! Ổng sẽ khủng lên vì được yêu hay
ổng sẽ cho con Đoan "ốc vịt" điểm hạnh
kiểm vì cái tội dám yêu thầy!
- Sao nó "ngu" thế? Nó không biết
thầy là cha mẹ, thầy là vua, là Khang Hy
đang vi hành... híc! Híc! "Giỡn mặt với
Khang Hy thì bị chém". "Giỡn mặt với
thầy thì bị xực xirô". Đùa với ái tình
thì bị viêm ruột thừa thấy bố! Nó khờ
lắm. Tụi tao thương nó lắm nhưng không
biết phải "nàm sao" bây giờ?
- Tao với Hương Trầm có làm bài thơ
"Bạn nghỉ học" như sau. Mày đọc coi hay
hôn? Đem đăng trong Mực Tím được hôn?
Hì! Hì!
"Sáng nay bạn
không đến lớp
Trời buồn
trở gió
heo may
Cành cây
sà vào
lớp học
Xua đi cái
rét hao gầy
Chiếc ghế
cô đơn lắm
lắm!
Hộc bàn
vắng những
xôn xao
Khi cô đọc
bài cho chép
Thiếu một
tiếng bút
rì rào..."
(Thẩm Hạ)
- Tái bút: Đọc xong "thư bướm", "thủ
tiêu" ngay lập tức. Bỏ vô họng nuốt
cũng được! Miễn sao ổng đừng bắt được
là tốt! A.T.
Nãy giờ Vĩnh đã chú ý bàn của Vân
Anh và Nguyệt Quế có những cánh tay
thoăn thoắt chuyền lên, thả xuống những
tờ giấy nhỏ. Anh dư sức biết "tụi nhóc"
nói chuyện bằng giấy. Nhưng Vĩnh chẳng
hề bắt bớ hay rầy rà chúng làm gì. Bởi
vì ai trong tuổi học trò mà nghiêm túc
cả đâu?!
Ngày xưa anh cũng vậy! Còn bây giờ
kẻ trên bục giảng, người dưới bàn học
anh đã có nhiều cảm thông với lứa tuổi ô
mai, nhí nhố đầy thơ mộng này. Cho nên
anh không buồn nhìn mấy cái đầu châu lại
đôi vai run lên vì những trận cười về
nội dung của những tờ giấy chuyền tay.
Bởi không còn bao lâu nữa chúng sẽ rời
trường xa lớp mãi mãi, tung cánh bay vào
đời như anh bây giờ, làm gì tìm lại được
những phút vô tư nghịch ngợm của tuổi
học trò!
Chỗ ngồi của Đoan vẫn trống. Vắng
một người Vĩnh dạy cũng mất "hăng"! Học
trò dưới lớp đang chăm chú làm bài tập
làm văn. Vĩnh săm soi cây bút trong tay
chợt nhớ buổi trưa anh vào thăm Đoan
trong bệnh viện. Vĩnh thấy thương cô bé
thật nhiều. Trong thâm tâm Vĩnh cố xem
Đoan như em gái nhỏ của mình. Đã bao
lần anh đã cố dặn lòng phải để cho Đoan
học, hãy làm một người thầy tốt. Nhưng
anh thấy khó quá! Anh đã phải đấu tranh
tư tưởng dữ dội để trái tim anh đừng lạc
điệu vu vơ.
Ngày mới về trường nhận lớp, Vĩnh đã
có nhiều chú ý về cô bé mơ mộng đến quên
giờ học ngoài cửa lớp! Cô bé ấy lại rất
dễ thương, nhu mì và học rất giỏi môn
anh phụ trách.
Trong những giờ lên lớp, nhìn xuống
bàn học, Vĩnh chưa thấy ai say mê, chăm
chú nghe thầy giảng bài bằng Đoan nên
trong thâm tâm anh thấy cuộc đời dạy học
của anh thật có ý nghĩa!
Rồi một ngày Vĩnh chợt khám phá ra ở
Đoan có một nét rất quen thuộc. Chính
nét quen thuộc ấy đã khiến Vĩnh cố gắng
kìm hãm tình yêu trong sáng đã bộc phát
hết sức tự nhiên trong lòng mình để xứng
đáng là một người thầy đúng nghĩa, đúng
chức năng. Đó chính là "đôi mắt"! Đôi
mắt của bé Nu.
Trong đời Vĩnh, bé Nu là em gái nhỏ
mà Vĩnh yêu thương nhất đã mất. Bây giờ
Vĩnh không muốn mất bé Nu thêm một lần
nữa! Vĩnh đã tình cờ tìm được bé Nu của
anh trong lớp học qua cô học trò dễ
thương. Nhưng khổ thay sự thật vẫn là
sự thật!
Từ khi con tim có những tình cảm
riêng, Vĩnh cố gắng đấu tranh với lý
trí. Bởi lý trí của một người thầy
không cho phép Vĩnh yêu Đoan nhưng trái
tim của Vĩnh cũng có những lý lẽ riêng
của nó.
Ba đóa hồng mừng 20/11 chứng minh
mối tình của một học trò đối với thầy.
Vĩnh nghĩ đó là mối tình đầu của Đoan.
Vì chính Vĩnh cũng đã từng mắt thấy tai
nghe chuyện Tín "điệu" với bài thơ "Đoan
tiến"!
Vĩnh cười buồn và suy nghĩ rất mông
lung. Bây giờ Đoan còn nhỏ. Chuyện thi
cử tương lai rất là hệ trọng. Mai sau,
khi Đoan rời khỏi ghế nhà trường, dù chỉ
mới bước chân lên đại học. Nếu trái tim
xưa còn cùng nhịp đập với anh, Vĩnh sẽ
mở rộng vòng tay chờ đón người anh yêu
với tất cả tấm lòng. Chỉ sợ rằng...
Vĩnh không dám nghĩ xa hơn nữa...
Còn bây giờ lý trí của người thầy
luôn bảo với Vĩnh rằng hãy xem Đoan như
em gái. Nhưng trái tim anh, sao nó cứng
đầu kinh khủng!
Lý trí và tình cảm cứ dằn co trong
lòng Vĩnh gây nên những mâu thuẫn như
những đợt sóng ngầm cuốn hút Vĩnh vào
trong.
Trên nền trời xanh thẫm, những cuộn
mây trắng nhởn nhơ bay. Vĩnh thèm được
thảnh thơi như những đám mây rong chơi
đó biết chừng nào!
Vân Anh bảo ngày mốt Đoan xuất
viện. Vĩnh quyết định sẽ thực hiện mọi
việc theo ý nghĩ của mình.
Nắng chiều nhè nhẹ vương trên những cành
lá mận xanh tươi. Đoan vừa trải qua một
giấc ngủ dài. Cô bé ẵm con Mi Mi ra
trước hiên nhà.
Chiều nay Mẫn vào trường học phụ đạo
chưa về. Bà Mai thấy Đoan xuất viện ba
ngày đã khỏe nên cũng đã đi làm. Một
mình ở nhà ngủ mãi cũng chán, Đoan định
chơi với con Mi Mi một lát rồi vào nhà
soạn lại sách vở chuẩn bị mai đi học.
Nghỉ học đã lâu, Đoan nhớ lớp vô
cùng, Đoan nhớ bạn bè, nhớ lớp học với
chỗ ngồi thân yêu, nhớ cây me tây và sân
trường đầy bóng mát, nhớ môn văn học đã
mười ngày nay không ai giảng cho nghe!
Đoan vuốt ve bộ lông mịn màng của
con Mi Mi, nói chuyện với nó cho đỡ
buồn:
- Mi Mi ơi! Mấy ngày chị bệnh sao
cưng không đến bệnh viện thăm chị?
Chú mèo hểnh hểnh chiếc mũi đỏ hồng,
khẽ co bộ lông mềm vào lòng Đoan nũng
nịu.
- Ở nhà cưng có nhớ chị không?
Đoan nhìn vào đôi mắt trong veo của
nó. Con Mi Mi gừ gừ những tiếng nhỏ xíu
trong cổ họng tỏ vẻ thông cảm với cô chủ
nhỏ của nó.
Đoan bế nó lên tay thầm thì:
- Nhưng có một người còn tệ hơn cưng
nữa! Người đó không hề nhớ tới chị miu
à!
- ...
- Miu biết không, có người bảo với
chị rằng, một buổi trưa có một anh chàng
là lạ vào thăm chị, chị có thấy một gói
quà của một người nào đó để lại, nhưng
không thấy đề tên.
Con mèo "ngao ngao" trả lời cô chủ
tội nghiệp. Bỗng nó nhảy phốc xuống,
nhẹ nhàng lao ra cổng. Đoan đi theo bắt
nó lại, nhưng nó đã lẻn ra hàng rào mất
hút. Đoan mở cổng rào, ló đầu ra ngoài
tìm chú mèo "lộn xộn". Đoan cất tiếng:
- Mi Mi! Mi Mi!
- A! Hay quá nếu không nhờ con mèo
trắng mới phóng ra chắc thầy không tìm
được nhà em rồi!
Đoan hết hồn khi nhận ra thầy Vĩnh.
Trống ngực Đoan đập dữ dội. Vừa mới
mong gặp thầy, bây giờ thầy hiện diện
trước mắt Đoan trong gang tấc làm Đoan
vừa bối rối, e thẹn, vừa thấy lòng nao
nao. Tất cả làm thành một thứ tình cảm
gì Đoan không thể tả được.
Vĩnh vịn một tay lên chiếc xe "cuộc"
ngắm cô học trò hãy còn xanh xao. Anh
chỉ muốn mình không phải là thầy giáo
chủ nhiệm của Đoan để được bày tỏ tình
cảm đang dâng trào như sóng. Nhưng
không! Vĩnh đã dặn lòng "phải vững",
Đoan chỉ là học trò của anh thôi.
- Đoan khỏe chưa? Mẹ em có ở nhà
không?
Đoan khẽ lắc đầu, nép vào cổng.
Vĩnh dắt chiếc xe cuộc vào trong sân.
Đoan đi rất nhẹ và chậm. Bác sĩ bảo
phải cẩn thận khi đi đứng và làm việc
nhẹ để vết mổ thật lành lặn.
Vĩnh cũng đi thật chậm để chờ Đoan
vào nhà. Anh cố xem Đoan là bé Nu của
anh ngày nào để thực hiện được ý định
trong sạch của mình, đem lại những điều
tốt đẹp cho Đoan.
Vĩnh chủ động mở rộng cửa ra vào và
tự động kéo ghế ngồi sau khi đã bật
chiếc ghế xích đu ra cho Đoan.
Dù lớn hơn Đoan gần chục tuổi, đã
từng giảng bài trước lớp, dù đã từng dặn
với lòng nói sao cho khéo. Nhưng Vĩnh
vẫn thấy khó vô cùng. Anh tằng hắng mấy
lần, rồi đứng lên đi đi lại lại trong
phòng vẫn chưa biết phải bắt đầu ra sao.
Còn Đoan cứ đưa mắt nhìn ra sân rồi
lại vân vê chiếc kẹp hình bướm trong
suốt, thời gian khi thì như dài ra, lúc
như lắng đọng lại, vẫn chưa nghe ai cất
tiếng. Cuối cùng Vĩnh là người lên
tiếng trước.
- Chừng nào em đi học lại?
Đoan trả lời nhẹ như tiếng lá rơi:
- Thưa thầy, có lẽ ngày mai ạ!
Vĩnh nhìn đôi mắt anh yêu nhất:
- Em có thấy thật khỏe chưa?
Đoan khẽ gật đầu. Ở cô bé cái gì
cũng thật nhẹ, thật dịu như rất dễ vỡ,
dễ rơi bất cứ lúc nào. Vĩnh muốn đặt
tay lên mái tóc đen mượt để nghe cái cảm
giác mát êm nơi tay anh. Muốn ngắm đôi
mắt đen thỏa lòng, muốn hôn đôi môi xinh
một chiếc hôn nồng thắm nhất, nhưng anh
không dám. Bởi chúng còn trong trắng
ngây thơ quá. Anh sẽ làm chúng vẫn đục
mất! Anh cố gắng tự nhủ:
- "Ngày mai! Ngày mai! Cũng chẳng
còn bao xa, Đoan sẽ vào đại học."
Bao nhiêu lời định nói bỗng theo gió
theo mây bay mất. Bỗng chuông đồng hồ
thong thả buông bốn tiếng. Không còn
bao lâu nữa, mọi người sẽ về, Vĩnh sẽ
không còn dịp nào tốt hơn. Nghĩ thế,
anh kéo ghế đến ngồi đối diện với Đoan,
cố nói bằng giọng bình thản nhất:
- Hôm nay, thầy đến thăm em. Thầy
rất mừng khi thấy em khỏe hẳn. Ngày mai
em sẽ đi học lại, tiếp tục chặng cuối
của đời học sinh thân yêu. Bởi không
còn bao lâu nữa, dù muốn dù không em
cũng sẽ rời trường. Lúc đó thầy sẽ vui
mừng biết bao nếu em đạt kết quả mỹ mãn,
chứng tỏ một thành tích học tập xuất
sắc, không xao lãng việc học bởi bất cứ
một vấn đề gì rất vẩn vơ của tuổi học
trò. Thầy không muốn em bị xao động tâm
hồn, bởi em rất giống cô em gái của thầy
đã mất. Và thầy rất thương cô em gái
đó! Tuy nhiên thầy thành thật khuyên em
nên bớt lãng mạn! Là học trò, đường
tương lai thênh thang rộng mở, thầy nghĩ
em sẽ thành công không mấy khó với một
điều kiện duy nhất là "Học! Học nữa, học
mãi!" đừng để tâm trí đi mênh mông xa
vời khi em chưa vào đại học.
Vĩnh ngừng nói, anh thấy nét mặt
Đoan thắm tươi hơn. Cô bé có vẻ hiểu
những lời thầy nhắn gởi. Vĩnh mừng ghê
gớm. Anh nhìn sâu vào mắt Đoan.
- Bây giờ em có hứa với thầy không
được xao lãng việc học bất kể vì một vấn
đề gì, từ bây giờ cho đến ngày em vào
đại học!
Vĩnh thong thả nhấn mạnh:
- Em có hứa với thầy được không?
Anh sung sướng rộn rã trong lòng khi
thấy Đoan gật đầu quả quyết, miệng nhoẻn
cười thật tươi.
Vĩnh đứng lại mấy giây rồi tiến
nhanh ra cổng, xem như anh đã thành công
bước quan trọng nhất. Những ngày kế
tiếp còn dạy Đoan học, còn gặp nhau mỗi
ngày Vĩnh phải làm gương tốt, tạo niềm
tin vững chắc cho tất cả học trò của
mình và nhất là để chứng minh cho lời
nói, việc làm của anh. Điều đó còn khó
hơn gấp bội. Nhưng Vĩnh sẽ quyết tâm
làm được.
Anh ra về lòng phơi phới theo từng
vòng bánh xe reo vui, Vĩnh nghe lòng nhẹ
nhõm thênh thang như vừa cất đi gánh
nặng sầu tâm tư trong mình suốt mấy ngày
qua, từ khi bắt gặp ba đóa hồng trong
trang sách của Đoan.
Còn Đoan, cô bé cứ đứng tần ngần
ngắm mãi bóng thầy khuất sau cánh cổng
rào to lớn. Đoan như bừng tỉnh sau một
giấc ngủ mê. Lời thầy Vĩnh quá rõ và
Đoan đã hứa với thầy sẽ đậu vào đại học.
Đoan đến bên bàn học soạn tập vở cho
vào cặp. Cô bé không quên mang "kỷ vật
thân yêu" của mình ra ngắm một lần cuối
cùng. Chỉ một lần này nữa thôi, Đoan sẽ
cất nó vào dĩ vãng, vào ký ức rất sâu
của tâm hồn. Bởi chuyện trước mắt của
Đoan là phải đậu vào đại học. Đoan sẽ
đóng cửa ngăn tim hồng của mình lại,
tưởng tượng ra cổng trường đại học thênh
thang sẽ mở rộng cửa đón bước chân Đoan
với điều kiện phải quên đi "ba đóa
hồng"!
Đoan đặt môi hôn ba đóa hồng khô một
lần cuối cùng rồi lẳng lặng bật quẹt,
một ánh lửa xanh lóe lên liếm vào hàng
chữ "Về thầy L.P.V 20/11" trước khi
thiêu rụi ba đóa hồng yêu thương. Đoan
nghe buồn ngẩn ngơ dâng tận trong hồn.
Nhưng nỗi buồn đó chỉ ngự trị trong
lòng Đoan hôm nay nữa thôi. Bởi Đoan đã
xác định với chính mình là phải đậu vào
đại học. Còn thầy Vĩnh, thầy chỉ là một
áng mây bông noãn làm đẹp tuổi học trò
mộng mơ của Đoan trong giây phút. Vì
thầy chỉ xem Đoan như một người em gái!
* * *
Nắng sớm bừng lên trên hàng cây
trước ngõ. Sau một giấc ngủ dài chưa
từng có, Đoan đã tỉnh táo hơn. Mối tình
đơn phương với thầy đã trôi theo bóng
đêm từ buổi tối hôm qua mất rồi!
Đoan ôm cặp bước ra ngõ. Ánh nắng
đào non tươi đang vờn tà áo lụa, vờ hôn
lên má, lên tóc cô học trò mười tám
tuổi. Đoan cười với nắng mai, chào gió
sớm, bước tung tăng đến trường vô tư như
chưa bao giờ trải qua một giấc mộng tình
yêu.
Đoan náo nức kinh khủng bởi sắp tới
cổng trường, sắp thấy cây me tây già nua
và khung cửa sổ quen thuộc. Từ đây đến
cuối năm chắc chắn cô nàng sẽ không còn
giấu trong sách vở một chút gì hắt hiu
nữa! Bởi tuổi mười tám có nhiều điều để
nhớ và cũng rất dễ quên!
Đoan bước chậm lại để lắng nghe
giọng một ca sĩ đang vang lên bài "Khát
Vọng" mà Đoan rất thích. Cô bé ngửa mặt
nhìn bầu trời xanh trong rất cao rất
rộng và lẩm nhẩm hát "và sao không là
gió, là mây để thấy trời bao la? Và sao
không là phù sa rực rỡ cho màu hoa...?
Sao không là đàn chim gọi bình minh thức
giấc, sao không là mặt trời gieo hạt
nắng vô tư..."
Đoan nhoẻn miệng cười thật tươi và
bước nhanh vào cổng trường rộng mở, nơi
đó có biết bao bàn tay nồng ấm của bạn
bè thương yêu và tri thức vẫy gọi làm
cháy bừng trong Đoan bao khát vọng học
trò về một tương lai tươi sáng.
Đoan sẽ sống thật có ích cho đời,
cho xã hội mai sau.
Cô bé sẽ là phù sa màu mỡ cho
hoa thêm hương ngát, là hạt giống xanh
tươi trên đất mẹ, là đàn chim gọi ngày
mới, là cả ánh mặt trời rất cần thiết
cho mọi người, mọi vật.
Phải rồi, Đoan sẽ là ánh mặt trời
gieo sắc cho đời những hạt nắng vàng rất
đỗi vô tư.
Het |