Lần đầu tiên mình gặp
bạn là buổi chiều. Một buổi chiều gần tắt nắng. Cũng chẳng ai nghĩ
chúng mình sẽ lại chơi với nhau. Chơi thân nữa cơ. Rồi khi ai cũng
nghĩ chắc mình là gì gì đó.. hai đứa lại im lặng rời xa. Thi thoảng
gặp lại vẫn cười. Hy vọng vào một cái khác... Dịu dàng hơn. Nhẹ
nhàng hơn. Như câu mình vẫn thường nói với nhau, "mình là bạn mà",
ấy nhỉ...
Mình nhớ lần đầu tiên bạn chỉ cho mình ngắm những ánh nắng chiều
trên sông. Rồi bạn bảo cuộc sống ngắn ngủi, vì vậy thích cái gì phải
cố gắng làm ngay thôi.. Đừng ngần ngừ. Đừng do dự. Đừng sợ hãi. Mà
cũng đừng e ngại xung quanh. Sao không sống vì những cảm xúc chỉ của
riêng mình thôi nhỉ. Ừ, lúc ấy thì tớ chỉ cười im lặng. Nhưng về sau
tớ học được từ cậu điều ấy. Phải lắng nghe trái tim mình. Và làm
theo cảm xúc của mình.
Cậu có nghe Quang Dũng hát bao giờ không nhỉ (Ngoài Trần Thu Hà và
Mỹ Linh mà cậu từng bảo cậu rất thích). Nghe này, lâu lắm mình mới
lại nghe Quang Dũng hát một bài (dù đã cũ) tình cảm như vậy. ( mà có
lẽ là lòng tớ cũng đang muốn nói...)
"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn cuộc đời cho tôi một người
Người bước vào đời trong tim ta im vắng
Chiều bước vào đời cho tim ta chút nắng".
Cậu chỉ cho tớ biết sống sôi nổi hơn theo cách riêng của cậu. Ấy là
khi cậu kể tớ nghe về những suy nghĩ và hành động của mình. Tớ biết,
giấu đằng sau cái vẻ trầm tĩnh đến lạnh lùng ấy là những tình cảm
sục sôi. Tớ thích cái cách cậu biểu hiện tình cảm của mình lắm. Và
mong là tớ có thể làm như thế. Nhưng, (cậu cũng từng nói thế), tớ
lại là người hay kìm nén cảm xúc của mình. Tớ e ngại quá nhiều thứ.
Và phải suy nghĩ quá xa xôi... Biết sao được, tớ không thể ngông như
cậu. Tớ chỉ hay ngồi nghĩ ngợi và mỉm cười. Nhưng tớ nhớ rằng mình
đã từng rất thích ngồi im lặng mỉm cười bên cạnh cậu để nghe cậu
nói...
"Rồi người cứ vô tình người đi
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Rồi người cứ vô tình người xa
Rồi chiều cũng vô tình chiều quên "
Thấy giống cậu không... Như thế sẽ bị hờn trách đấy. Tớ cũng từng
hờn trách... Giọng Quang Dũng tha thiết lắm. Lần đầu nghe bài này,
tớ thấy buồn. Nhưng giờ thì... Càng nghe càng thấy hay. Nhưng nỗi
buồn thì đã bay mất từ lúc nào.
"Giữ sao được người đi qua cuộc đời
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời
Người cứ đi người mang theo bóng
Chiều cứ qua chiều mang theo nắng"
Bây giờ thì tớ chỉ còn thấy lòng mình muốn nói "cám ơn". Cám ơn vì
cuộc sống và những người bạn cho tớ gặp cậu. Cảm ơn vì lúc ấy tớ đã
đem cậu ra đùa để giờ hai đứa là bạn. Cảm ơn cả những câu chuyện nho
nhỏ kèm theo lời khuyên mà cậu dành cho tớ. Và cũng phải nói rằng
nhờ cậu mà tớ thấy tình yêu của mình bây giờ đẹp hơn rất nhiều. Bởi
tớ biết, có những tình yêu đến từ những suy nghĩ lãng mạn của tuổi
mộng mơ, cũng có những tình yêu đến từ sự đồng cảm, chân thành... Có
những tình cảm rất mạnh, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc nào đó.
Nhất định, đó không phải là tình yêu...
Tớ không giữ được cậu. Mà cũng chẳng muốn giữ cậu lại bên mình. Cậu
cứ đi theo những gì cậu muốn, và làm những gì cậu nghĩ là cần làm...
Còn tớ. Tớ sẽ ở lại và chờ tình yêu của mình. Khi gặp người ấy, nhất
định tớ sẽ giữ người ấy bằng tất cả cảm xúc trong lòng. Khi yêu ai
đó, tớ tự hứa với lòng sẽ không để người ta phải ra đi. Tớ sẽ giữ,
chỉ cần người ấy còn yêu tớ.
"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
Giữ sao người đừng đi?
Giữ sao chiều đừng qua?
Giữ sao người đừng xa?
Giữ sao chiều đừng quên? "
Sao giữ được gió, cậu nhỉ! Cao nguyên lúc nào tớ lên cũng thấy gió
se se lạnh. Cậu làm tớ nhớ cao nguyên, rồi lại nhớ biển. Gió ở biển
phóng khoáng thổi khắp nơi. Cũng bao la như thế, cuộc sống rộng lớn
thế này, dù ở đâu, mà chẳng giữ được nhau (miễn là họ còn cần
nhau...)
"Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều. Cám ơn một chiều cho tôi một
người". Chỉ thế thôi là đủ với 2 đứa mình. Cậu nhỉ...
Tớ sẽ không buồn nhiều như trước đây nữa đâu. Tớ sẽ nghe lời cậu,
học cách khám phá, tự tạo ra và tận hưởng niềm vui..
Cám ơn cuộc sống này với bao điều bất ngờ nữa, để tớ thôi day dứt
"giữ sao người đừng đi..."