Chuyện tình tự kể:
Chiếc dù xanh
TTO - Vậy là cơn mưa
đầu mùa đã đổ xuống sân trường ĐH Bách khoa
mấy tháng nay khô nắng. Hơi muộn màng phải
không anh? Còn với em, nó rất muộn so với
một lời hò hẹn
Sáng
nay, khi em đang ngồi học ngoài bãi cỏ cạnh
B4, bất ngờ mưa đổ xuống mà chẳng cần một
chút mây đen báo trước. Cả một nhóm sinh
viên lúp xúp thu dọn sách vở rồi chạy vào
tiền sảnh. Em cũng thế.
Không
còn ai ôm tài liệu giúp em nữa, không còn ai
lấy cái bìa sơmi che mưa cho em nữa, cũng
không còn ai giục em mang dù ra nữa... Không
ai hết, chỉ một mình em ướt nhem đứng chỗ
tiền sảnh, lạnh và ngỡ ngàng, thấy nhớ và
tiếc da diết. Anh ơi, mưa đầu mùa, không
anh!
Mưa
đầu mùa năm nay, không biết dân Bách khoa có
còn râm ran đồn đại chuyện một đôi sinh viên
rất tình cảm lạnh như của hai năm trước
không anh nhỉ? Đôi tình nhân thích đi dưới
trời mưa, cùng che chung chiếc dù màu xanh
biển. Họ bình thản đi giữa những con đường
nhỏ, những tàn cây to, những hoa vàng và lá
li ti rơi, giữa hương ngọc lan trong mưa mà
vẫn thoang thoảng ngát thơm.
Nhìn
họ xem, cô gái khẽ tựa đầu vào vai chàng
trai, còn chàng trai, một tay cầm dù, một
tay khoác tay người yêu, họ không nói gì,
chỉ mỉm cười, nụ cười không chịu nằm yên
trên môi mà trên cả hai đôi mắt rạng ngời
hạnh phúc nữa.
Nhìn
họ mà xem, thấy bình an khôn tả. Có kẻ đồn
đôi tình nhân bị điên, có kẻ lại hâm mộ sự
lãng mạn đó, lại có người nói đôi tình nhân
mê phim cổ điển. Nhưng rốt cuộc thì không
ai biết chính xác tại sao họ lại làm chuyện
khác người đó, kể cả anh và em
Chiếc
dù màu xanh và em tựa vào vai anh trên những
con đường Bách khoa ngập mưa trắng xóa. Anh
hỏi, sao em không chọn màu đỏ cho ấm áp?
Không có sự ấm áp nào bằng bờ vai anh cả.
Sao em không chọn màu đen cho hợp cảnh? (!)
Thôi anh ạ, em chỉ muốn chúng mình cùng đi
dưới màu của bình yên
Vậy
mà, năm thứ ba này, Bách khoa không còn đôi
tình nhân dù xanh nữa, chỉ còn em, một mình
em, muốn lang thang tìm lại chút hơi ấm xưa,
không, muốn lao vào trong mưa để không ai
biết rằng em đang khóc, đang bàng hoàng như
ngày nào thầm gọi: Anh ơi
Anh,
mưa đầu mùa đã đến rồi đó, anh có hay? Chiếc
dù màu xanh ngày xưa của anh và em vẫn nằm
im trong ngăn tủ, bởi em vẫn nhớ lời hứa
cùng che dù cuối mùa mưa trước. Chiếc dù nằm
đó, mong chờ những giọt mưa lúc xối xả mà
nồng nàn, lúc li ti lãng mạn. Chiếc dù vẫn
đang chờ ai đó bật lên để được nghe những
hoa vàng cuối mùa trước rơi xơ xác, nghe lá
lìa cành bay từng đợt ướt đẫm và yếu mềm.
Chiếc
dù đang nhớ những lối đi giữa hai bãi cỏ
xanh ngập nước, dân Bách khoa vẫn nhớ đôi
tình nhân che chiếc dù xanh lãng mạn, em vẫn
nhớ một hơi ấm không màu đỏ nào bằng. Còn
anh, anh có nhớ, dù chỉ nhớ, một chút bình
yên
TRẦN PHẠM LÊ PHAN