LTS: truyện này tôi
viết khá lâu rồi, cho 1 kỷ niệm đã xa. Dù là 1 kết thúc buồn
nhưng nó cũng đem lại giá trị nhất định cho tôi. Đó là tôi
đã trải nghiệm đc ít nhất 1 điều trong những điều đẹp nhất
của cuộc đời này : được yêu.
----------
"Có bao giờ muốn trong đời, không yêu ai cho dù ra sao..."
....
Vậy mà đã 2 năm kể từ ngày ấy... thời gian trôi nhanh đến
chóng mặt, giật mình nhìn lại , thấy mình khác quá....
....Mối quan hệ giữa anh và em thật chóng vánh, dù anh biết
tình yêu em dành cho anh đã từ rất lâu rồi và có lẽ sẽ chẳng
bao giờ có người thứ 2 yêu anh đến vậy.
....Em đến với anh thật nhẹ nhàng..một cô bé với nụ cười
thật hiền, một mái tóc ngang vai và ánh mắt thẹn thùng vào
cái lần đầu tiên ấy. Chỉ trong tích tắc giữa giờ nghỉ, anh
xuống sân và đứng trước mặt em... mối quan hệ ấy đã hình
thành.
....Anh và em không gặp nhau nhiều, bởi cái lần đầu tiên ấy
, anh đã bước vào những ngày cuối cùng của thời Học
sinh....nhưng vẫn còn đó trong anh là dáng em tìm anh trong
đám đông và dòng lưu bút vội vã còn trên áo...
....Cảm giác của anh thật khó tả, khi em nói rằng ánh mắt em
đã dõi theo anh cả năm lớp 12 ấy....để rồi đến những ngày
cuối năm học mới dám làm quen.... em thật khờ....
....Anh không dám chắc, nếu em đến sớm hơn, dù chỉ một vài
ngày, liệu mối quan hệ của chúng ta sẽ thay đổi ?! Anh không
biết được, liệu ánh mắt của em, nếu anh phát hiện ra từ
trước, chúng ta đã là gì của nhau ??...
....Anh ko biết trong em, ngày đó anh quan trọng nhường nào,
vì anh ko bao giờ còn có cơ hội đọc những trang nhật ký của
em nữa....còn với anh, ngày đó chỉ còn là những tiếng nức nở
phía bên kia đầu dây, giọng em thổn thức, còn tim anh lạnh
giá khi nói lời chia tay....tất cả chỉ vì anh quá ích kỷ,
quá hỗn loạn và chỉ vì anh không quên được cô ấy.......
..........................
....Giờ đây, khi nhặt nhạnh từng đoạn ký ức đứt quãng ấy về
em và anh, chắp nối lại thành 1 kỷ niệm đã xa vời, anh mới
thấy tình yêu của em dành cho anh thật đẹp nhưng mong manh
quá, và hồi đó anh ko như bây giờ, còn em mới chỉ là một cô
bé.
....Nhưng anh không nuối tiếc, bởi ký ức ấy đánh thức trong
anh ý thức về những ánh mắt luôn dõi theo mình từ phía xa,
những tình yêu mà trước đó anh chưa bao giờ cảm nhận
được....Kỷ niệm về em, anh sẽ để nó trôi vào quá khứ, tan
biến trong nắng mai; để khi gặp lại, trong mắt anh sẽ là 1
nụ cười trên môi em....còn những chiếc lá hình trái tim ấy,
giờ đây vẫn nằm ép gọn gàng trong những trang sổ em gửi,
nhưng anh sẽ chẳng bao giờ mở ra, bởi anh ko muốn kỷ niệm
lại ùa về, và tim anh thêm 1 lần tan chảy dù anh biết em đã
viết trong đó, lời bài hát mà anh từng hát em nghe - "Vô
tình".