Chuyện tình tự kể:

Những nỗi nhớ chông chênh

Valentine 2005, gởi người bạn Venezuela

 

TTO - Một cô gái, mang trong lòng nhiều tâm sự u uẩn. Một tình yêu không thành... Cô gửi đến cho một người bạn cách xa cô cả nửa vòng trái đất - người cô chưa từng gặp mặt - những tâm sự về một mối tình đã qua nhưng còn sống mãi... 

Valentine năm nay chị làm gì nhỉ. Ðể em tưởng tượng ra xem. Chị đã có chồng, có con, và chị hạnh phúc. Ngày lễ tình yêu chị đưa con chị đi học. Trường học con chị chắc phải qua con đồi nhiều hoa. Cô bé, hay cậu bé sẽ ghì tay chị lại để hái cánh hoa dại bên đồi. Rồi khi chị cúi xuống hôn con chị từ biệt ở cổng trường, chị sẽ được cài hoa màu hồng dại đó lên tóc. Mẹ con chị sẽ nói với nhau: Happy Valentine!

Rồi chị quay về, bỏ lại sau lưng tiếng cười vang của trẻ thơ trong ngôi trường đầm ấm. Chị đi chậm, hít thở nhẹ nhàng cái không khí ban sáng dịu dàng của quê hương chị. Dĩ nhiên chị chẳng nhớ đến cái xứ sở Việt Nam xa tít mà chị từng đòi tới thăm năm xưa ấy. Chị sẽ chẳng tự hỏi bên Việt Nam đang mấy giờ, thời tiết thế nào để rồi hình dung ra thời gian, không gian Việt Nam đó hiện diện ra sao trong đời sống thường nhật của người chị từng yêu... 

Vâng, đã xưa lắm phải không chị. Cái thời mà chị du học bên Mỹ, học cùng lớp với người con trai Việt Nam có mái tóc bồng bềnh và đôi mắt thu hồn kẻ đối diện làm chị phải tuyên bố với lớp rằng chị đã yêu Việt Nam mất rồi. Chị đòi đến thăm Việt Nam, làm khách ở nhà người bạn Việt Nam của chị, và chị sẽ ở lại Việt Nam mãi

Nhưng người con trai Việt Nam ấy, người bạn học giỏi nhất khoá ấy đã không đáp lại tình chị. Anh ấy vẫn rất hiền từ, vẫn rất đầm ấm bảo chị rằng chị đẹp lắm, đẹp như những cô hoa hậu thế giới mà đất nước chị đã vinh dự sinh ra. Nhưng tình yêu, anh chỉ yêu say đắm và duy nhất một người thôi. Anh nói rằng trái tim anh chưa hề biết rung động, biết thổn thức vì ai cho đến khi anh gặp người anh yêu.

Chị hờn dỗi hỏi: là người Việt nam phải không? Anh gật đầu, có thoáng buồn buồn ngoài tầm hiểu biết của chị. Chị khóc một trận trên vai anh rồi an ủi mình, nếu là chị, chị cũng đi yêu người cùng xứ (Ðơn giản thế sao?). Chị về nước, lấy người cùng xứ thật. Và chị quên anh. Dẫu sao cũng đã gần mười mùa Valentine rồi còn gì !

Thế mà em vẫn nhớ đến chị kỳ lạ dù chưa bao giờ gặp chị. Nhớ đến chị, như nhớ đến trăm ngàn chuyện lớn nhỏ khác trong đời anh, khi anh còn thuộc về em. Nhớ cả điều về anh mà chính anh đã không còn nhớ tới. Bởi vì cái phần đời có anh ngắn ngủi, thiêng liêng quá, nên nó bất di bất dịch trong đời em. Nhớ đi nhớ lại đến não lòng. Ðọc đến đây thì chị đã biết em là ai rồi phải không? 

Vâng, em là cái con bé được anh yêu tha thiết nhưng chẳng thể cùng anh đi hết đời này. Nên em mãi mãi ở một nơi chỉ để nhớ một nơi. Nhớ cái nơi anh về em thảng thốt gọi: quê hương. Ðể em đi tới chân trời góc bể, hay đi hết một kiếp người vẫn còn có một nơi thân ái mòn mỏi trông về. Quê hương của kẻ ly xứ em là mưa là nắng thành phố anh ở, là hàng cây góc phố anh qua, là vui là buồn anh chất chứa

Ngày nào đó, em đã từng rưng rưng gặp quê hương của mình, chông chênh dáng anh chở người con gái lạ ngược xuôi giữa dòng thành phố rộn rã Lạy trời cho anh được vui, được hạnh phúc. Happy Valentine.  Sao đời mình vẫn nghe đoạn đành một niềm đau chôn giấu

TIP

Используются технологии uCoz