Chuyện tình tự kể
Tại vì anh là
ngốc
TTO - Ngày mình quen
nhau em gọi anh là ngốc, mọi người sẽ nói gì
khi một con bé hai mươi tuổi gọi một người
lớn hơn mình năm tuổi bằng ngốc nhỉ, có lẽ
họ sẽ nghĩ con nhỏ này có vấn đề trong ngôn
ngữ, em mặc kệ.
Em
gọi ngốc bằng tất cả tình yêu em có thể, em
muốn là một người chị, một người bạn và
người yêu sau cùng em cũng là một con ngốc.
Em là chị khi hiểu rằng hoàn cảnh của ngốc
cũng chẳng hơn gì em. Một đêm nào đó, trong
quán cafê có tiếng nhạc nhè nhẹ ngốc kể cho
em nghe về gia đình ngốc, một gia đình thật
nghèo lại đông con. Lúc đó em đã nghĩ, lạ
nhỉ lúc nào gia đình nghèo cũng gắn với đông
con và cả nhà đã rất vất vả để ngốc ăn học
thành tài.
Em
muốn chia sẻ với ngốc bằng bữa cơm em nấu,
bằng chai dầu em đưa khi biết ngốc hay nhức
đầu.
Em là
bạn, một người bạn sẵn sàng bỏ qua khi cả
tháng ngốc chẳng gọi điện cho em như đã hứa,
khi ngốc vì bận việc làm mà quên cả ngày
sinh nhật của mình, trong khi em đã dặn đi
dặn lại rằng ngốc phải đến nhé! Ngốc đâu
biết rằng mình em ăn bánh sinh nhật trong
ngày không phải của mình thì nó lạc lõng và
cô đơn đến thế nào.
Em đã
là một người bạn gái, đến với ngốc mà không
cần đòi hỏi gì... Ngày lễ tình nhân, ngốc
chẳng tặng em dù chỉ một bông hồng, dù những
ngày nghỉ ngốc về quê vui cùng gia đình. Em
yêu ngốc bằng chính con người của ngốc, giản
dị, cảm thông, thương yêu gia đình. Những
lần ngốc lóng ngóng không biết nói gì chỉ
đưa vai cho em dựa, đưa tay cho em nắm, chăm
sóc em khi em ốm bằng ly nước chanh. Em
đã không thắc mắc khi những cuộc hẹn cứ thưa
dần, em vui vẻ chấp nhận vì em nghĩ ngốc còn
bận để trả hiếu cho gia đình. Những lý do mà
sau này em ngờ rằng, vì em dễ dàng chấp nhận
nên tình yêu của em nó chẳng đủ để giữ ngốc
lại.
Em đã
yêu ngốc bằng tình yêu của người con gái yếu
đuối, những dỗi hờn con gái em cho qua chỉ
cần nhìn thấy ngốc, chỉ cần dựa vào đôi vai
của ngốc, em đã để cho nước mắt mình rơi.
Biết đâu những giọt nước mắt ấy chẳng đọng
trong ngốc chút gì...
Tất
cả như vỡ oà trong em khi trông thấy ngốc
tay trong tay đi với một người mà có lần
ngốc đã nói đó chỉ là một người bạn. Bạn của
một người bạn của ngốc. Họ ở đâu xa lắm và
giàu lắm. Em có ngờ đâu, họ lại ở ngay trong
đầu ngốc, mà cũng đúng làm sao em hiểu hết,
em biết hết - ngốc nghĩ gì...
Cái
cảm giác hụt hẫng trong em cứ vỡ ra như giọt
nước đã rơi trên mặt hồ lặng trong một buổi
chiều cũng lặng - thế nên nó mới loang mãi
loang mãi. Cho đến một ngày em nhận ra ngốc
vẫn chỉ là ngốc thôi và em cũng đã là một
con ngốc. Đáng ra khi đọc trong mắt ngốc một
sự dằn vặt thì em nên níu ngốc lại, nhưng em
lại đẩy ngốc đi rất xa khi em đóng vai một
ngưòi khác.