Thơ Putskin1

 


Hoa hồng
Hoa hồng của chúng ta
Đâu rồi bạn nhỉ?
Đã tàn lụi hoa hồng
Đứa bé của rạng đông
Bạn ơi đừng nói:
Tuổi xuân sẽ như hoa tàn lụi
Đừng nói bạn ơi:
Đây niềm vui cuộc đời
Bạn nhận cùng hoa hộ
Xin lỗi hoa,tôi thương tôi nhớ
Và bạn hãy chỉ giùm
Cho chúng ta hoa huệ
1815
Hoàng Trung Thông dịch

 

Gửi các đồng chí

Trôi vùn vụt những tháng ngày tù túng:
Chẳng còn bao các bạn hiền thân mến;
Còn được nhìn thấy tổ ấm cô đơn
Và ruộng đồng bát ngát của Hoàng thôn *
Giờ ly biệt đợi chờ ta ngưỡng cổng
Tiếng nhộn nhịp ngoài xa kia cuộc sống
Đang gọi ta.Lòng khắc khoải bồi hồi,
Mỗi chúng ta nhìn tới bước đường đời
Với kiêu hãnh của tâm hồn tươi trẻ
Trong chúng ta giờ đây đã có kẻ
Tài chí trai giáu dưới mũ quân nhân
Chỉnh tề trong quân phục gọn gàng,
Tay loang loáng thanh gươm kỵ mã
Cóng tê người trong buổi mai lạnh giá
Cuộc duyệt binh đẹp đẽ kiêu hùng.
Ghé tháp canh sưởi chút ấm chung;
Còn kẻ khác số làm quan từ bé
Vì danh vị mà quên đường danh dự,
Đem thân làm tôi tớ gian hùng
Cho một thằng gian khác thế thần hơn.
Chỉ riêng tôi mặc cho thần số mệnh,
Thú cuộc đời chây lười nhàn tản
Sống vô tư hờ hững với lợi danh,
Một mình tôi thiêm thiếp ngủ ngon lành...
Đối với tôi quan trường hay kỵ binh,
Mũ quân nhân-luật hình như nhau cả,
Tôi không phóng lao lên hành tướng tá,
Mà hành quan bát phẩm ** cũng không luồn:
Các bạn ơi! Xin một chút bao dung:
Hãy để lại cho tôi cônbắc đỏ ***
Khi còn chửa vì tội tình lẫm lỡ****
Phải chụ lên đầu chiếc mũ sắt chiến binh
Và kẻ chây lười này còn có thể ung dung
Giữa tháng Bẩy đưa bàn tay phóng khoáng
Phanh áo ghi-lê mà không kinh hoảng
Những tai ương khủng khiếp ụp lên đầu
1817
Thuý Toàn dịch
*.Hoàng thôn (Царское село):Một thị trấn nhỏ thuộc Petécbua.Ở đây có cung điện Sa hoàng.Năm 1811 Sa hoàng đã mở trường cho con em quan lại cao cấp vào học
** Hoàng Quan bát phẩm: quan hàm bậc tam dưới thời Sa hoàng
***: Cônbắc đỏ (Colback :chữ Thổ Nhĩ Kì):mũ hình tháp thời cách mạng Pháp 1789 người ta thường dùng.Cônbắc đỏ tượng trưng cho cách mạng, tự do
****:Khi còn chửa...vì chụp lên đầu: ý nó đến sự trừng trị của Sa hoàng đối với trí thức có tư tưởng tiến bộ.

 Về cái chết của một nhà thơ
Clitơ không lên thiên đàng
Vì ở trần gian tội nặng quá
Mong sao Thượng đế quên việc làm
Như loài người đã quên thơ gã
1814-1817
Tế Hanh dịch

 

 

Người tù
Tôi ngồi trong chấn song ngục lạnh,
Chú đại bàng con trẻ trong lồng
Bên cửa sổ anh bạn buồn chớp cánh
Rỉa miếng mồi thịt máu đỏ loang

Rỉa,rồi bỏ,rồi nhìn qua ô cửa,
Như cùng tôi chung một tâm tư
Và ánh mắt,và tiếng kêu giục giã
Như cùng tôi muốn nhủ :"Ta bay đi!"

Bay,bay đi, loài chim tự do!
Bay về miền núi ngời sau mây xám
Bay về vùng nước biển xanh phẳng lặng
Bay về nơi chỉ có gió... và ta!
1822
Thuý Toàn dịch

 

Con chim nhỏ
Nơi đất khách quê người tôi tôi kính
Tục ngàn xưa thân thiết của cha ông:
Trong ngày hội tưng bừng đầu xuân thắm
Trả tự do cho chim nhỏ giam lồng

Tôi cảm thấy lòng mình đầy an ủi,
Còn việc chi mà phải trách ông xanh
Khi có thể đem tự do kia tới
Trao tặng cho dù chỉ một kiếp sinh
1823
Thuý Toàn dịch

 

"Hỡi sóng cả"...
Hỡi sóng cả,ai ngăn ai chặn
Bước các người ào ạt trào lên?
Ai biến dòng nước xưa cuồn cuộn
Thành ao tù hoang dại lặng câm?
Giữa lòng ta phép thần ai dập tắt
Cả khổ đau,hy vọng, cả niềm vui
Và đã đem giấc mơ màng biếng nhác
Phủ tâm hồn dông tố tuổi hai mươi ?
Gió,gió đâu,cuộn ao tù thành thác,
Phá tan tành đập chắn âm u!
Dông tố đâu-hình ảnh của tự do,
Hãy phả lên mặt nước tù u uất!
1823
Thuý Toàn dịch

 

Không đề.

Cô gái hay ghen khóc sụt sùi
Trách chàng trai trẻ mãi khôn nguôi
Ngả xuống vai cô chàng thiếp ngủ
Quên hờn ru giấc ngủ cô cười

Năm tháng cay đắng hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Đến bây giờ em mới hiểu rằng anh chí lý, chí lý

Người gieo giống tự do trên đồng vắng

Là người gieo giống tự do trên đồng vắng
Tôi ra đi từ sáng sớm tinh mơ
Bàn tay tôi trong trẻo ngây thơ
Gieo mầm sống trên luống cày nô dịch
Nhưng tôi chỉ phí thời gian vô ích
Cả tư tưởng và việc làm thiện chí của tôi

Nhân danh than bình,cứ gậm cỏ đi thôi!
Tiếng vinh dự không thể làm tỉnh giấc
Tự do đâu cho một bầy súc vật?
Chúng chỉ cần cắt xẻo,cạo lông
Đời nối đời,di sản chúng nó chung
Là ách nặng đeo chuông và roi vọt
1823
Hoàng Trung Thông dịch

 

Chiếc xe đời
Trên xe dù có nặng
Vó ngựa vẫn băng băng
Thời gian tóc hoa râm
Tay cương ngồi chễm chệ

Sáng ra lên xe ngồi
Đời xông pha bương bả,
Khinh nhác lười,nhàn nhã
Hò vang :"Mau đi thôi!"

Đến trưa chí nhụt rồi,
Thấy rãnh hào lòng nản
Nhìn núi đồi đâm hoảng
-Đồ ngu,chầm chậm thôi!

Chiều đã dần dần quen
Tà tà đến quán trọ
Mặc cho bánh xe lăn-
Thời gian xua vó ngựa
1823
Thuý Toàn dịch

 

Một chút tên tôi đối với nàng

Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn tan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.

Ngày nào đó trên mặt trăng kỉ niệm
Nó chỉ còn là dấu vết không hồn
Giống như hình phác trên mộ chí
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.

Tên cũ từ lâu bị lãng quên
Chẳng còn gợi lại được cho em
Tình xưa êm ái và trong trắng
Trước mối tình ai mới dấy lên.

Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đâu đớn
Em thầm thì hãy gọi tên lên
Và hãy tin còn đây một kỉ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim.


Gửi... *


Anh nhớ mãi phút giây huyền diệu:
Trước mặt anh em bỗng hiện lên,
Như hư ảo mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Giữa day dứt sầu đau tuyệt vọng,
Giữa ồn ào xáo động buồn lo
Tiếng em nói bên tai anh văng vẳng,
Bóng dáng em anh gặp lại trong mơ.

Tháng ngày qua. Những cơn gió bụi
Ðã xua tan mộng đẹp tuổi thơ,
Lãng quên rồi giọng em huyền diệu
Nhòa tan rồi bóng dáng nguy nga.

Giữa cô quạnh âm u tù hãm
Dòng đời trôi tù quằn quại hắt hiu,
Chẳng thiên thần chẳng nguồn cảm xúc,
Chẳng đời, chẳng lệ, chẳng tình yêu.

Cả hồn anh bỗng bừng bừng tỉnh giấc:
Trước mắt anh em lại hiện lên,
Như hư ảo mong manh vụt biến,
Như thiên thần sắc đẹp trắng trong.

Trái tim lại rộn ràng náo nức,
Vì trái tim sống lại đủ điều:
Cả thiên thần cả nguồn cảm xúc,
Cả đời, cả lệ, cả tình yêu.


* Puxkin tặng Kerơnơ, một nhà thơ nữ đã gặp ở kinh đô Pêtécbua năm 1819.
Năm 1825, Kerơnơ về thăm nhà ở Trigôxki, nơi nhà thơ thường lui tới trong thời gian bị đi đày ở Mikhailốpkôiê, hai người lại gặp nhau... Khi Kerơnơ ra đi, Puskin tặng nàng bài thơ này làm kỉ niệm.

Người đẹp ơi! Nàng đừng hát nữa *

Người đẹp ơi! Nàng đừng hát nữa
Những bài Gruzi buồn bã xót xa:
Khiến lòng tôi lại càng tưởng nhớ
Cuộc đời xưa và một bến bờ xa.

Ôi khúc ca tàn bạo của nàng
Làm tôi càng thêm nhớ lại
Chốn thảo nguyên đêm tối dưới trăng
Hình bóng người trinh nữ xa xắm, đầy thương hại.

Bao hình ảnh không phai mờ, êm ái
Giáp mặt nàng tôi đã quên đi
Nhưng nàng hát - trước mắt tôi đã lại
Biết bao nhiêu bóng dáng hiện về.

Người đẹp ơi! Nàng đừng hát nữa
Những bài Gruzi buồn bã xót xa:
Khiến lòng tôi lại càng tưởng nhớ
Cuộc đời xưa và một bến bờ xa.

1828
Hoàng Trung Thông dịch

Anh em post cả thơ của O.B lên đi ,thơ của O.B cũng hay mà ,đỉnh cao là bài " Đừng động vào cây mùa lá rụng"


"Hết rồi -tình đã vỡ tan"
Hết rồi-tình đã vỡ tan
Anh ôm lần chót đôi bàn chân em
Những lời chua xót thốt lên-
Anh nghe lời đáp của em:-Hết rồi.

Anh không còn tự dối thôi,
Nỗi sầu anh chẳng trọn đời dõi em,
Chuyện tàn,có thể anh quên;
Tình yêu không thể đáp đền cho anh!
Trẻ trung hồn lại đẹp xinh,
Mai em được biết bao tình mến yêu.
1824
Xuân Diệu dịch theo bản dịch nghĩa của Thuý Toàn

 

Về Katchenôpxki

Làm báo chuyên môn gây sự vặt,
Phê bình như thuốc ngủ ban đêm
Hắn lấy thuốc phiện của ngòi bút
Trộn vào nước bọt con chó điên
1824
Tế Hanh dịch

Bên đoá hồng"...

Bên đoá hồng kiêu kỳ
Có con chim hoạ mi
Loài danh ca sơn cước,
Ngọt ngào lên tiếng hót:
"Nàng hồng ơi,nàng hồng!
Ta trong xiềng trong xích
Nhưng lòng ta thoả thích
Vì xiềng xích của nàng".
Chim hoạ mi hót vang
Nhởn nhơ trong nô lệ
Trên bụi cành nguyệt quế,
Cạnh đoá hồng đẹp xinh
Trong bóng đêm hữu tình
1824
Thuý Toàn dịch


Lá thư bị đốt cháy

Vĩnh biệt lá thư tình !Thôi vĩnh biệt:
Ý nàng đây.Sao ta mãi phân vân?
Bàn tay ta sao mãi chẳng muốn buông
Niềm vui sướng của ta cho ngọn lửa?...
Nhưng đủ rồi! Phân vân làm chi nữa.
Cháy đi thôi,thư ủ ấp yêu đương !
Lòng ta yên ổn chẳng chút vấn vương
Này ngọn lửa tham tàn đang sắp cuốn
Những trang giấy thư em..Xin chút gượm!
Bốc lửa rồi ! Làn khói nhẹ vẩn vơ
Tan nhoà cùng lời cầu nguyện của ta
Hình chiếc nhẫn ước thề trên xi gắn
Đã biến mất, xi chảy sôi...Ôi, thần thánh !
Thế là xong ! Than giấy mỏng cuộc tròn,
Trên tàn than trắng dấu vết nét thiêng liêng...
Cả lồng ngực của ta dường thắt lại,
Hãy lưu mãi giữa lòng ta quằn quại
Hỡi niềm vui chua xót của đời ta ,
Cuộc đời buồn, ôi thân thiết tàn tro.
1825
Thuý Toàn dịch

Lá thư bị đốt cháy
Thôi từ biệt , lá thư của tình yêu, từ biệt !
Nàng đã muốn.Sao ta còn luyến tiếc !
Sao bàn tay mãi chẳng chịu buông ra
Cho lửa thiêu những niềm vui sướng của ta !
Nhưng đã đủ.Hỡi tình thư,bốc cháy !
Ngọn lửa tham đã nhận bức thư em...
Gượm chút nào-Một làn khói nhẹ êm
Quằn quại,tan đi với lời ta cầu khẩn
Vết xi chảy sủi lên,tan hình chiếc nhẫn
Ôi trời đất,tất cả thế là xong
Những trang giấy đen còn hãy quăn cong
Tàn mỏng mảnh còn ghi trăng trắng chữ...
Lòng thắt lại.Tàn thân yêu quí hỡi !
Một niềm vui nghèo cực xót xa
Còn lại đời trên ngực với ta
1825
Xuân Diệu dịch theo bản dịch nghĩa của Thuý Toàn.

 

BUỔI TỐI MÙA ĐÔNG

 

Ngoài trời đầy gió bão
Tuyết lốc quay mịt mù
Khi gầm như mãnh thú
Khi gào như trẻ thơ
Khi xào xạc ống ra
Trên nóc nhà xác xơ
Khi ngập ngừng gõ cửa
Như khách đêm ghé nhờ

Mái lều ta quạnh hiu
Tiêu điều không ảnh lửa
Bà ơi, sao ngồi im
Âm thầm bên sông cửa?
Hay tiếng rít bão dông
Đã làm Người muốn nghỉ?
Hay Người đang mơ mộng
Theo tiếng sa rền rĩ?

Hỡi bạn lòng tri kỷ
Những ngày thơ cơ hàn
Rượu đâu? Ta nâng cốc
Rượu vào nỗi buồn tan
Hát con nghe khúc hát

Có con chim sơn tước
Sống lặng lẽ ngoài khơi
Hát cho con khúc hát
Có cô gái sớm mai
Ra ngoài trời quẩy nước

Ngoài trời đầy gió bão
Tuyết lốc quay mịt mờ
Khi gầm nhw mãnh thú
Khi gào như trẻ thơ
Hỡi bạn lòng tri kỷ
Những ngày thơ cơ hàn
Rượu đâu? Ta mang cốc,
Rượu vào nỗi buồn tan

1825
Thúy Toàn & Hoàng Yến dịch
 

 

 

DÔNG TỐ

Anh có thấy cô nàng xiêm áo trắng
Trên đỉnh cao giữa sóng nước bao la
Khi, sủi sục trong mịt mù bão lớn
Biển dâng trào đùa bỡn với bờ xa
Khi những tia chớp lòe bừng chiếu sáng
Phủ lên nàng đỏ rực ánh hào quang
Và khi gió thổi vào nàng điên loạn
Làm cuộn bay phấp phới chiếc khăn nàng?
Ôi, biển cả trong mịt mờ bão tố
Và trời mây muôn ánh chớp đẹp sao?
Nhưng tin tôi: cô nàng trên mỏm đá
Đẹp hơn nhiều sóng, bão với trời cao.

1825
Thúy Toàn dịch

NGÀI VÀ ANH, CÔ VÀ EM

Nàng buột miệng đổi tiếng ngài trống rỗng
Thành tiếng anh thân thiết đậm đà
và gợi lên trong lòng đang say đắm
Bao ước mơ tràn hạnh phúc reo ca

Trước mắt nàng, tôi trầm ngâm đứng lặng.
Không thể nào rời ánh mắt khỏi nàng
Và tôi nói: thưa cô, cô đẹp lắm
Mà thâm tâm: anh quá đỗi yêu em!

1828
Thúy Toàn dịch

CÂY ANTSA

Trong sa mạc khô cằn xơ xác
Trên một vùng đất bỏng cháy nung
Như một tên lính canh hung ác
Antsa trơ trọi giữa mênh mông

Trời đất giữa đồng hoang khô khát
Đẻ nó ra trong một bữa giận hờn
Ban cho nó cành lá xanh chết chóc
Và truyền cho nhựa độc khắp mình

Chất độc thấm ứa tràn qua nó
Dưới nắng trưa giàn giụa chảy ròng
và chiều xuống nhón hòn đông đặc
Bám trên thân từng lớp nhựa trong

Loài chim chóc không dám nghiêng cánh tới
Lũ hùm beo thôi bén mảng tới gần
Chỉ có gió cuồn từng cơn ghé vội
Và bay đi mang chất độc lên đường 

Và nếu đám mây đen trôi dạt
Vẩy nước lên đám lá xanh um
Thì nước mưa đã biến thành chất độc
Nhỏ từ cành xuống cát bỏng như hun

Nhưng một kẻ uy quyền đưa mắt
Bắt một người tới gốc Antsa
Thì người nọ tuân theo tức khắc
Sáng hôm sau mang chất độc về nhà

Mang về chất nhựa trong chết chóc
Lẫn cành khô lá phủ héo quăn
Mồ hôi lạnh trên trán nhăn nhợt nhạt
Nhỏ ròng ròng như lạch nước giá băng

Về tới nơi con người ngã phục
Trong mái lèu trên mảnh chăn ngang
Người nô lệ phận hèn chết gục
Dưới chân tên bạo chúa hung tàn

Còn tên chúa lấy ra chất độc
Tẩm mũi tên, tên trúng đích trăm lần
Đem chết chóc gieo ra ngoài bờ cõi
Qua biên thùy sang các nước lân bang.

1828
Thúy Toàn dịch

 

TÔI YÊU EM

Tôi yêu em đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa,
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài

Tôi yêu em âm thầm, không hi vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em.

1829
Thúy Toàn dịch

 

MỘT CHÚT TÊN...

Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn lan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn

Ngày nào đó trên mặt trang kỷ niệm
Nó chỉ còn là dấu vết không hồn
Giống như hình phác trên mộ chí
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm

Tên cũ từ lâu bị lãng quên
Chẳng còn gợi lại được cho em
Tình xưa êm ái và trong trắng
Trước mối tình ai mới dấy lên

Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn
Em thầm thì hãy gọi tên lên
Và hãy tin: còn đây một kỷ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim

1830
Thúy Toàn dịch

 

SẦU CA

Niềm vui tắt của những năm điên dại
Tôi nặng nề nhớ lại, như men rượu ảo mờ...
Như nỗi buồn những ngày đã trôi qua
Càng nung nấu, ngày càng thêm mạnh sức
Đường đời tôi ảm đạm - Biển xao xuyến tương lai

Đêm cho tôi bận bịu với ai hoài

Nhưng tôi không muốn chết, các bạn ơi
Tôi muốn sống để nghĩ suy và đau khổ
Và tôi biết giữa xót xa tột độ
Giữa lo âu và hồi hộp, tôi sẽ được sướng vui:
Lại có lúc tôi uống say những âm điệu bồi hồi
Tôi sẽ lại tràn trề nước mắt trên những hình tượng sinh sôi
Và có thể, vào lúc hoàng hôn buồn thảm của tôi
Tình yêu lại sáng ngời một nụ cười tạm biệt

1830
Xuân Diệu dịch theo bản dịch nghĩa của Thúy Toàn

 
NHỮNG DÒNG THƠ VIẾT TRONG ĐÊM KHÔNG NGỦ

Tôi thao thức, nến đèn tắt cả
Mộng buồn tênh, tăm tối khắp nơi
Chỉ có tiếng đồng hồ cô lẻ
Vắng đều đều bên cạnh giường tôi
Tiếng chuyện phiếm các nàng tiên nữ
Tiếng bước đời chuột xám chạy qua
Tiếng xao xuyến đêm dài thiếp ngủ...
Có sao ngươi day dứt lòng ta
Có nghĩa gì tiếng thì thào tẻ ngắt?
Lời than vãn hay là lời trách móc
Của một ngày ta đã bỏ trôi qua?
Hay là ngươi muốn đòi hỏi gì ta
Ngươi gọi ta hay là ngươi báo mệnh?
Ta muốn hiểu được ngươi cho tường tận,
Ta muốn dò tìm ý nghĩa trong ngươi.....

1830
Thúy Toàn dịch


Hoa hồng
Hoa hồng của chúng ta
Đâu rồi bạn nhỉ?
Đã tàn lụi hoa hồng
Đứa bé của rạng đông
Bạn ơi đừng nói:
Tuổi xuân sẽ như hoa tàn lụi
Đừng nói bạn ơi:
Đây niềm vui cuộc đời
Bạn nhận cùng hoa hộ
Xin lỗi hoa,tôi thương tôi nhớ
Và bạn hãy chỉ giùm
Cho chúng ta hoa huệ
1815
Hoàng Trung Thông dịch

 


РОЗА
Где наша роза,
Друзья мои?
Увяла роза,
Дитя зари.
Не говори:
Так вянет младость!
Не говори:
Вот жизни радость!
Цветку скажи:
Прости, жалею!
И на лилею
Нам укажи.


Người tù
Tôi ngồi trong chấn song ngục lạnh,
Chú đại bàng con trẻ trong lồng
Bên cửa sổ anh bạn buồn chớp cánh
Rỉa miếng mồi thịt máu đỏ loang

Rỉa,rồi bỏ,rồi nhìn qua ô cửa,
Như cùng tôi chung một tâm tư
Và ánh mắt,và tiếng kêu giục giã
Như cùng tôi muốn nhủ :"Ta bay đi!"

Bay,bay đi, loài chim tự do!
Bay về miền núi ngời sau mây xám
Bay về vùng nước biển xanh phẳng lặng
Bay về nơi chỉ có gió... và ta!
1822
Thuý Toàn dịch

 


 

УЗНИК
Сижу за решеткой в темнице сырой.
Вскормленный в неволе орел молодой,
Мой грустный товарищ, махая крылом,
Кровавую пищу клюет под окном,

Клюет, и бросает, и смотрит в окно,
Как будто со мною задумал одно.
Зовет меня взглядом и криком своим
И вымолвить хочет: Давай улетим!

Мы вольные птицы; пора, брат, пора!
Туда, где за тучей белеет гора,
Туда, где синеют морские края,
Туда, где гуляем лишь ветер... да я!...

 Phần1,2.

Используются технологии uCoz