___ Thơ Nguyễn Bính phổ thông với mọi lứa tuổi và khía cạnh thưởng thức. Lời thơ tự nhiên, chân thật và mộc mạc, đầy tình người và tình quê hương; không cầu kỳ bóng bẩy mà vẫn diễn tả được vẻ đẹp, cảm xúc dạt dào, |
Nguyễn Bính |
Những nàng thiếu nữ sông Hương Da thơm má phấn môi hường lá son Tựu trường san sát chân thon Lao xao nón mới màu sơn sáng ngời Gió thu cứ mãi trêu người
|
Nguyễn Bính |
Học trò trường huyện ngày năm ấy Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ Những buổi học về không có nón Ðội đầu chung một lá sen tơ Lá sen vương phấn hương sen ngát Em đi phố huyện tiêu điều quá
|
Nguyễn Bính |
Em ơi em ở lại nhà Vườn dâu em hái, mẹ già em thương Mẹ già một nắng hai sương Chị đi một bước trăm đường xót xa. Cậy em, em ở lại nhà Chuyến này chị bước sang ngang Rồi đây sóng gió ngang sông Ðêm qua là trắng ba đêm Mắt quầng tóc rối tơ vương Cách mấy mươi con sông sâu Tuổi son nhạt thắm phai đào Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần Chào hai họ để đi về nhà ai Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa Mà trong hồn chị một vòng hoa tang Mẹ ngồi bên cửa se tơ Chị từ lỡ bước sang ngang Mười năm gối hận bên giường Mười năm lòng lạnh như tiền Dừng chân bên bến sông buồn Rồi, rồi chị nói sao đây Chị tôi lòng ấm lại rồi Tim ai khắc một chữ "nàng" Một lần hai lỡ keo sơn Tháng ngày qua cửa buồng the Ðã đành máu chảy về tim Người đi khoác áo phong trần Năm xưa, đêm ấy, giường này Tuổi son má đỏ môi hồng Em về thương lấy mẹ già |
Nguyễn Bính |
Thơ thẩn đường chiều một khách thơ Say nhìn xa rặng núi xanh lơ Khí trời lặng lẽ và trong sáng Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ. Hỡi cô con gái hái mơ già Nhà ta ở dưới gốc cây dương Cô hái mơ ơi, cô gái ơi |
Nguyễn Bính |
Ðã quyết không... không... được một ngày Rồi yêu mất cả buổi chiều nay Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá! Không biết là mưa hay nắng đây? Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi Tôi quen ngậm miệng với tình xưa Mơ có năm năm đã vội tàn , Mà hương đượm mãi ở hồn tôi , Tất cả mùa đông đan áo len Oán đã bao la , hận đã nhiều
|
Nguyễn Bính |
Thôn Ðoài ngồi nhớ thôn Ðông, Một người chín nhớ mười mong một người, Gió mưa là bệnh của trời, Tương Tư là bệnh của tôi yêu nàng, Hai thôn chung lại một làng, Bảo rằng cách trở đò giang, Tương tư thức mấy đêm rồi, Nhà em có một giàn trầu, |
Nguyễn Bính |
Tết này chưa chắc em về được Em gửi về đây một tấm lòng Ôi, chị một em, em một chị Trời làm xa cách mấy con sông Em đi trăng gió đời sương gió Chiều nay ngồi ngắm hoàng hôn xuống Vườn ai thấp thoáng hoa đào nở Cột nhà hàng xóm lên câu đối Thiên hạ đua nhau mà sắm Tết Tha hương chẳng gặp người tri kỷ Chao ơi, Tết đến em không được Người ta đi kiếm giàu sang cả Tết này chưa chắc em về được Rượu cay nhớ chị hồi con gái Thôi, em chẳng dám đa mang nữa (Một trăm con gái đời nay ấy Ðò ngang bến dọc tha hồ đấy Thiếu nữ hoài xuân mơ cát sĩ Chị ơi, Tết đến em mua rượu Thiên hạ "chi nghinh Nam Bắc điểu" Sương muối gió may rầu rĩ lắm Em không khóc nữa, không buồn nữa Chị ơi, Em Cưới Mùa Xuân nhé? Em sẽ uống say hơn mọi bận Với lá thư này là tất cả Ðêm nay em thức thi cùng nến Tết này chưa chắc em về được Trong mùa nắng mới sầu không đến
|
Nguyễn Bính |
Ðã thấy Xuân về với gió đông Với trên màu má gái chưa chồng, Bên hiên hàng xóm cô hàng xóm Ngước mắt nhìn trời, đôi mắt trong. Từng đàn con trẻ chạy xun xoe Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng Trên đường cát mịn một đôi cô,
|
Nguyễn Bính |
Hai ta lưu lạc phương Nam này Trải mấy mùa qua én nhạn bay Xuân đến khắp trời, hoa rượu nở Riêng ta với ngươi buồn vậy thay! Lòng đắng sá gì non hớp rượu Ngươi giam chí lớn vòng cơm áo Nợ tình chưa trả tròn một món Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết Rẫy ruồng châu ngọc, thù son phấn Kinh Kha quán lạnh sầu nghiêng chén Ta đi, nhưng biết về đâu chứ? Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ |
Nguyễn Bính |
Năm xưa chở chiếc thuyền này Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều Ðể tôi mơ mãi mơ nhiều: Tước đay se võng nhuộm điều ta đi Tưng bừng vua mở khóa thi Ðồn rằng đám cưới cô to Lang thang tôi dạm bán thuyền |
Nguyễn Bính |
Những cuộc chia lìa khởi từ đây Cây đàn sum họp đứt tuôn dây Những lời bèo bọt, thân đơn chiếc Lần lượt theo nhau suốt tháng ngày Có lần tôi thấy hai cô bé Có lần tôi thấy một người yêu Hai chàng tôi thấy tiễn đưa nhau Có lần tôi thấy vợ chồng ai Có lần tôi thấy một bà già Có lần tôi thấy một người đi Những chiếc khăn màu thổn thức bay Tôi đã từng chờ những chuyến xe
|
Nguyễn Bính |
Lâu nay có một người du khách Gió bụi mang về xóm Ngự Viên Giậu độ dây leo suồng sã quá Hoa tàn con bướm cánh nghiêng nghiêng Buồn thu rơi nhẹ đôi tờ lá Có phải ngày xưa vườn Ngự Uyển Ðức vua một sớm đầu xuân ấy Hương đưa bát ngát ngoài trăm dặm Ðất rộng can chi mà đổi chác Có phải ngày xưa vườn Ngự Uyển Mười năm vay mượn vào kinh sử Ðường hoa, má phấn tranh nhau ngó Lòng Trạng lâng lâng màu phú quý Trạng bắt sai rồi, lầu rũ sáo Khách du buồn nỗi buồn sông núi Khoa cử bỏ rồi, thôi hết Trạng! Nhà cửa xúm nhau thành một xóm Ðổi tình thay nghĩa như cơm bữa Hôm nay có một người du khách |
Nguyễn Bính |
Xuân đã đem mong nhớ trở về Lòng cô gái ở bến sông kia Cô hồi tưởng lại ba xuân trước Trên bến cùng ai đã nặng thề Nhưng rồi người khách tình quân ấy Xuân này đến nữa đã ba xuân, Bỏ thuyền, bỏ lái, bỏ dòng sông,
|
Nguyễn Bính |
Viết cho chị cánh thư này Một đêm lữ thứ em say rượu cần Nhớ người cách một mùa xuân Hình như người đã một lần sang sông Ồ! say! thương nhớ vô cùng Làm sao em sống như thừa Sao em đơn chiếc thế này? Con đường sang xóm Trữ La Hôm qua có chuyến đò xuôi Nhưng là vườn đất người ta Nhưng mà khăn gói gió đưa Ồ! say! thương nhớ vô cùng
|
Nguyễn Bính |
Trời mưa ở Huế sao buồn thế! Cứ kéo dài ra đến mấy ngày Thềm cũ nôn nao đàn kiến đói Trời mờ ngao ngán một loài mây. Trường Tiền vắng ngắt người qua lại Chúng tôi hai đứa xa Hà Nội Thuốc lào hút mãi người ra khói Hàng xóm có người con gái lẻ Tôi rờn rợn lắm giai nhân ạ! Trời mưa ở Huế sao buồn thế! Cố nhân chẳng khóa buồng xuân lại Gia đình thiên cả lên thành thị Trời mưa ở Huế sao buồn thế! Nón lá áo tơi ra quán chợ Ôn lại những ngày mưa gió cũ Trôi dạt dám mong gì vấn vít Bốn mắt nhuộm chung màu lữ thứ Không hiểu vì đâu hai đứa lại |
Nguyễn Bính |
Xưa anh là kẻ nghiện sông hồ Ðây, đó, lan dài gót lãng du Về chẳng có kỳ, đi chẳng hẹn Như mây mùa thu, lá mùa thu. Anh đến Hà Nội đêm hôm trước Hắn đã lên rừng nghe vượn hót? Bỗng sáng hôm nay có thiếp hồng A ha! Thôi nhé, tự hôm nay Mắt xanh không ngắm trời xanh nữa Sông hồ giờ bặt dấu chân anh Tôi chỉ xa anh một chuyến tầu Song nhớ bao nhiêu lại ngậm ngùi |
Nguyễn Bính |
Cô nhân tình bé của tôi ơi! Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười Những lúc có tôi và mắt chỉ Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai Tôi muốn mùi thơm của nước hoa Tôi muốn những đêm đông giá lạnh Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi!
|
Nguyễn Bính |
Tình tôi là giọt thủy ngân Dù nghiền chẳng nát dù lăn vẫn tròn Tình cô là đóa hoa đơn Bình minh nở để hoàng hôn mà tàn. Lòng tôi rối những tơ đàn Hồn tôi giếng ngọt trong veo
|
Nguyễn Bính |
Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ Em thử quay xem được mấy vòng Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ Em thử lào xem được mấy thưng! Anh ơi! Em nhớ em không nói Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi Hôm qua chim khách đậu trên cành Anh bốn mùa hoa em một bề |
Nguyễn Bính |
Nhân nắng xuân đầm ấm Vườn xuân rộn tiếng chim Chị kể cho các em Nghe một câu chuyện cổ Các em tìm trong đó Nào các em im lặng Xảy khi cha mẹ mất Kỷ cậy mình là trưởng Nào tường hoa cây mít Trơ trọi một cây khế Hai vợ chồng trồng cây Hôm ấy vừa tảng sáng Ất ra vườn thấy thế Chim ơi! mày ăn khế - Ăn một quả Thế rồi cứ sáng sáng - Ăn một quả Vợ chồng Ất bàn định Y theo lời chim nói Xuống một hòn đảo nhỏ Khi mặt trời đứng ngọ Mua trâu rồi tậu ruộng Kỷ biết tin tức tối Liền gạ em đánh đổi Ðổi ngay nhà cho Kỷ Quả nhiên chim lại tới - Ăn một quả Kỷ lòng mừng hí hửng Sáng sau chim bay tới Kỷ tha hồ tự ý Túi áo nhồi đã chặt Kỷ mang nhiều vàng quá! Lòng biển sâu muôn trượng Câu chuyện cổ như vậy Các em đừng quên nhé
|
Nguyễn Bính |
Cành dâu cao, lá dâu cao Lênh đênh bóng bướm trôi vào mắt em Anh đi đèn sách mười niên Biết rằng bóng bướm có lên kinh thành. Cành dâu xanh, lá dâu xanh |
Nguyễn Bính |
Xé bao nhiêu lụa rồi Em không cười một miệng Ðốt bao nhiêu lửa rồi Em không lên một tiếng Lòng anh như lụa đây Trên đường môi nho nhỏ Hương lầu hoa lan lan Có khác gì lòng em Một toán quân khát nước Anh dối lòng anh mãi Anh dối lòng anh mãi
|
Nguyễn Bính |
Cái ngày cô chưa có chồng Ðường gần tôi cứ đi vòng cho xa Lối này lắm bưởi nhiều hoa... (Ði vòng để được qua nhà đấy thôi) Một hôm thấy cô cười cười Một năm đến lắm là ngày Bờ rào cây bưởi không hoa Giếng thơi mưa ngập nước tràn |
Nguyễn Bính |
Lạ quá! Làm sao tôi cứ buồn? Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn? Làm sao tôi cứ tương tư mãi, Người đã cùng tôi phụ rất tròn? Thì ra... chỉ có thế mà thôi! Khuyên mãi son cho chữ Ái Tình, Có người trong gió rét mùa đông, Vâng, chính là cô chưa yêu ai, |
Nguyễn Bính |
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn Hai người sống giữa cô đơn Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi Giá đừng có dậu mùng tơi Bướm ơi! Bướm hãy vào đây! Mắt nàng đăm đắm trông lên... -Không, từ ân ái lỡ làng Mấy hôm nay chẳng thấy nàng Vâng, từ ân ái lỡ làng Cô đơn buồn lại thêm buồn Bên hiên vẫn vắng bóng nàng Hỡi ơi! Bướm trắng, tơ vàng! Hồn trinh còn ở trần gian? |
Nguyễn Bính |
Cầm tay, anh khẽ nói: Khóc lóc mà làm chi Hôn nhau một lần cuối Em về đi, anh đi. Rồi một hai ba năm Ta sẽ là vợ chồng. Anh và em sẽ sống Nghe lời anh, em hỡi! |
Nguyễn Bính |
Lòng em như quán bán hàng, Dừng chân cho khách qua đàng mà thôi Lòng anh như mảng bè trôi, Chỉ về một bến, chỉ xuôi một chiều Lòng anh như biển sóng cồn Lòng anh tựa hoa hướng dương, |
Nguyễn Bính |
Ðêm hiện dần lên những chấm sao Lòng trời đương thấp bỗng nhiên cao Sông Ngân đã tỏ đôi bờ lạnh Ai biết cầu Ô ở chỗ nào Tìm mũ Thần Nông chẳng thấy đâu Chòm sao Bắc Ðẩu sáng tinh khôi Sao đặc trời cao sáng suốt đêm
|
Nguyễn Bính |
Nhất áp xuân giao vạn lý tình Ðoạn trường phương thảo đoạn trường oanh Nguyện tương song lệ đề vi vũ Minh nhật lưu quân bất xuất thành Chén xuân chan chứa bao tình
|